Động tĩnh lớn như vậy, dĩ nhiên không thoát khỏi tai mắt của Phạm Dương quân.
Những huyện lệnh vốn đã thấp thỏm bất an, nhao nhao tới hỏi Lữ tướng quân xem có nên tranh thủ lúc Hung Nô chưa kéo tới mà làm chút chuẩn bị? Năm kia ra quân, kết cục bị Bùi gia quân đánh cho tan tác, bản thân còn bị bắt sống, phải vét sạch cơ nghiệp Phạm Dương quân mới chuộc được cái mạng này về. Lữ tướng quân giờ đây không còn cao ngạo, khí phách cũng tiêu tán, thậm chí còn hối hận vì đã quy phục Kiều thiên vương năm ấy.
Kiều thiên vương cùng Tư Đồ Hỷ liên tục giao chiến, kinh thành nhiều phen thất thủ, nghịch quân và Túc Vệ Quân thay nhau chiếm lĩnh. Phạm Dương quân ở xa, tạm chưa bị cuốn vào, nhưng tương lai của họ cũng mờ mịt chẳng khác gì tâm trạng Lữ tướng quân lúc này.
“Mấy ngày nay Hung Nô lộng hành ở Liêu Tây quận, cướp bóc giết chóc khắp nơi, Liêu Tây quân căn bản không cản nổi.” Một tướng lĩnh hạ giọng thở dài:
“Nếu Liêu Tây thất thủ, tiếp theo Hung Nô sẽ đánh đâu? Bắc Bình có tinh binh, Quảng Ninh đã theo về với Bùi Thanh Hòa, Yên quận là đại bản doanh của Bùi gia quân. Toàn là chỗ xương xẩu. Nếu là tướng Hung Nô, ngài muốn gặm xương hay bóp nát trái hồng mềm như ta?”
Lữ tướng quân nghe mà lạnh cả sống lưng, thì thào:
“Hỏng rồi! Phạm Dương quân chúng ta sắp gặp tai họa rồi!”
Một tâm phúc khác cũng thở dài:
“Chỉ mong Liêu Tây quân cố thủ thêm chút thời gian, chờ đến khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5064858/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.