Huynh đệ họ Mạnh cùng Trương đại tướng quân ý kiến bất đồng, ngay trước mặt Kiến An Đế mà tranh cãi không thôi.
Kiến An Đế vốn tính nhu nhược, mọi việc đều dựa vào Trương đại tướng quân, khiến ông ta càng lúc càng kiêu ngạo. Một vị thiên tử như vậy, tự nhiên cũng mất đi sự kính sợ của bầy tôi. Ngay cả huynh đệ họ Mạnh vốn trung thành, khi lửa giận bừng bừng cũng chẳng màng đến việc thiên tử đang ngồi trên long ỷ, suýt nữa cùng Trương đại tướng quân động thủ.
Bàng thừa tướng nghe tin vội vã chạy tới, sắc mặt khó coi, quát lớn:
“Xin Trương đại tướng quân cùng hai vị Mạnh tướng quân mau dừng lời!”
“Rốt cuộc có nên xuất binh hay không, vẫn phải nghe theo thánh chỉ hoàng thượng.”
Huynh đệ họ Mạnh lập tức im lặng.
Trương đại tướng quân hừ lạnh một tiếng, liếc xéo Bàng thừa tướng:
“Bàng thừa tướng quả thật là có uy thế!”
Bàng thừa tướng cười lạnh, lời đáp dửng dưng:
“Đại tướng quân nói đùa rồi. Trước mặt đại tướng quân, ai dám giở quan uy?”
Trương đại tướng quân nghẹn một thoáng, lại hừ lạnh, xoay sang Kiến An Đế:
“Hoàng thượng, lời ta nên nói đều đã nói rõ. Thần không tán thành xuất binh!”
Dáng người Trương đại tướng quân cao lớn, khí thế bức nhân, tựa một ngọn núi sừng sững, khiến người ta khó mà thở nổi.
Kiến An Đế trầm mặc chốc lát, mới nói:
“Trẫm cần suy nghĩ kỹ càng, đại tướng quân hãy tạm lui về trước.”
Trương đại tướng quân đứng dậy, vung tay áo bỏ đi.
Từ khi hoàng hậu sinh hạ hoàng tử, Trương đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5064857/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.