“Thanh Hòa, muội nói hoàng thượng sẽ phái binh nghênh chiến, hay là co đầu rụt cổ không ra?”
Đại quân Bắc phạt thế tới ồ ạt, tin tức truyền đến Bùi gia quân nhanh như gió. Việc này liên quan đến an ổn phương Bắc và xã tắc giang sơn, giữa hàng mày Mạo Hồng Linh tràn đầy vẻ lo âu.
Bùi Thanh Hòa nhàn nhạt nói:
“Vậy thì còn phải xem Trương đại tướng quân muốn đánh trận này thế nào.”
“Bắc Bình quân binh lực chưa đầy một vạn, Bột Hải quân bề ngoài có sáu vạn quân, Trương gia ở Ký Châu gây dựng mấy chục năm, rễ sâu cành lớn. Huynh đệ Mạnh gia cùng Bàng thừa tướng liên thủ, cũng chỉ miễn cưỡng có thể nói vài câu trước mặt Trương đại tướng quân. Đến lúc mấu chốt, hoàng thượng ắt sẽ nghe Trương đại tướng quân.”
Khi Kiến An Đế còn là Chương Vũ quận vương, tính tình đã nhu nhược, mềm yếu. Sau khi trải qua gian nan trốn khỏi kinh thành, lại càng nhút nhát.
Huống chi, Trương đại tướng quân là lão tướng nhiều năm cầm binh, cũng có vài phần bản lĩnh. Mạnh lục lang tuổi trẻ huyết khí phương cương, không bằng Trương đại tướng quân ổn trọng đáng tin.
Giữa hai người, Kiến An Đế tất nhiên sẽ chọn Trương đại tướng quân.
Mạo Hồng Linh khẽ thở dài:
“Trận đại chiến này, không biết sẽ kéo dài bao lâu. Dân chúng phương Bắc e rằng phải chịu khổ rồi.”
Bùi Thanh Hòa cũng nhẹ nhàng thở dài:
“Giang sơn thay đổi, thế đạo hỗn loạn, khổ nhất vẫn là bách tính. Chúng ta không có bản lĩnh lớn như vậy, chỉ có thể giữ vững Yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5056828/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.