Bách tính kinh thành, ngày tháng cũng chẳng khá hơn là bao.
Nghĩa quân của Kiều Thiên Vương chiếm cứ kinh thành, đốt, giết, cướp bóc, tội ác nối tiếp. Dân thường chết trong loạn thế chiếm đến hai phần mười.
Đây là con số kinh khủng đến rợn người — mười hộ gia đình thì có hai nhà bị diệt môn. Ban đầu thi thể không ai thu liệm, tử thi thối rữa bốc mùi, gần như bao trùm khắp kinh thành. Về sau thời tiết oi bức, kinh thành bùng phát một trận ôn dịch. Đến nghĩa quân của Kiều Thiên Vương cũng bị liên lụy, chết không ít người.
Để diệt trừ ôn dịch, Kiều Thiên Vương hạ lệnh gom toàn bộ người mắc bệnh lại một chỗ, phóng hỏa thiêu sạch. Vô số bách tính bị sống sờ sờ đốt thành tro.
Dịch bệnh mới ngừng, số người còn sống sót chỉ bằng một nửa so với ban đầu.
Các thần tử quy thuận tân triều cũng chỉ là bất đắc dĩ. Muốn giữ mạng, tất phải cúi đầu. Lại nói, Kính triều đã mục nát đến tận gốc, thật chẳng còn gì đáng lưu luyến.
Ai ngồi long ỷ, với bọn họ cũng không khác mấy. Kiều Thiên Vương thân chinh đánh hạ kinh thành, quả có chút long vận. Thuận thời quy thuận, còn có thể mưu được chức vị tốt.
Căn cơ của Kiều Thiên Vương ở Giang Nam, sau khi chiếm được kinh thành cũng lắm nỗi ưu phiền. Dưỡng hai mươi vạn binh mã đâu phải chuyện dễ. Hắn vốn chỉ là phản tặc xuất thân thảo dân, không am tường trị quốc, đành phải thu dụng một đám quan viên cựu triều.
Những lão cáo già quan trường này, từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5055063/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.