Sau khi Lục thị đến Bột Hải quận, bệnh cũ dần chuyển biến tốt, ngày thường gần như chẳng khác người bình thường. Chỉ là không thể nghe thấy hai chữ “phản tặc” và “trung liệt”, hễ nghe liền phản ứng dữ dội.
Lời lẩm bẩm của Phương thị lọt vào tai, Lục thị lập tức trừng mắt:
“Ngươi vừa nói gì?”
Chọc ai cũng được, chớ chọc người có bệnh trong đầu.
Phương thị vội cười xòa:
“Ta chỉ thuận miệng nói đùa thôi! Đại tẩu yên tâm, đến lúc thành phá, ta không nói hai lời, lập tức theo đại tẩu cùng thắt cổ.”
Lục thị bị nghẹn lời, mấy vị lão phụ khác đều bật cười.
Có lẽ là đã trải qua quá nhiều chuyện. Từ lúc nhà tan cửa nát, mất chồng mất con, rồi phải chịu cảnh lưu đày khổ sở, đến khi Bùi gia quân dựng nghiệp hưng thịnh, từng bước đều gian nan. Nay nghịch quân ầm ầm kéo tới, họ kinh hoảng một hồi rồi cũng nhanh chóng bình tâm lại.
“Chúng ta tuổi này rồi, nhiều hơn mấy năm, ít đi mấy năm cũng chẳng sao.” Lý thị chậm rãi nói,
“Chỉ cần hậu bối nhà Bùi thị còn sống yên ổn ở Yên quận, vậy là đủ.”
“Giờ ta sẽ viết thư cho Thanh Hòa, dặn dò nó một tiếng. Nhỡ chiến sự lan tới U Châu, nó đừng dại dột. Đánh được thì đánh, không được thì dẫn người trốn vào Yên Sơn.”
Phương thị cùng những người khác liên tục gật đầu đồng ý.
Lục thị mấp máy môi, nhưng không nói gì.
Lý thị hiểu ý, nhìn sang Lục thị:
“Ngươi cũng đừng giận dỗi Thanh Hòa nữa. Nó là cháu gái ruột của ngươi, lại còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5056829/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.