Sau nửa ngày tiếp đãi khách quý, Bùi Yến đẩy cửa bước vào, ngửa người ngã xuống giường của Bùi Thanh Hòa, mãn nguyện thở dài:
“Cuối cùng cũng qua được một ngày.”
Bùi Thanh Hòa, đang cúi đầu đọc binh thư, ngẩng lên nhìn, thuận miệng cười hỏi:
“Sao? Dương Hoài lại nói mấy lời chua ngoa khó nghe gì à?”
Bùi Yến bĩu môi:
“Hắn chẳng có gan ấy, chỉ là thỉnh thoảng trưng cái mặt lạnh ra với muội thôi. Muội, Bùi Yến này, từ khi nào để ai bắt nạt chứ! Hôm nay muội chẳng khách khí chút nào, câu nào cũng làm hắn khó coi mặt.”
Nàng hăng hái kể lại chuyện hai người đối đáp ban ngày, nói tới chỗ đắc ý thì đôi mày như muốn bay lên.
Bùi Thanh Hòa đặt binh thư xuống, nghe rất hứng thú, tiện thể khen một câu:
“Trong Bùi gia quân ta, chỉ có mỗi muội mới trị được vị tiểu tướng quân mắt cao hơn đầu ấy.”
Bùi Yến đắc ý cười “hê hê”.
Bùi Thanh Hòa liền thuận miệng dặn:
“Mấy ngày tới, cứ để muội tiếp đãi hắn.”
Được khen mà lại được giao việc, Bùi Yến hớn hở không nghĩ nhiều, lập tức đáp:
“Yên tâm, việc này giao cho ta.”
Bùi Thanh Hòa mỉm cười, lại cúi đầu đọc tiếp binh thư. Bùi Yến bật người ngồi dậy, tới ngồi bên bàn cùng xem.
Chưa đầy một tuần trà, tiếng ngáy đã vang bên tai Bùi Thanh Hòa.
Nàng dở khóc dở cười, đẩy nhẹ:
“Lên giường ngủ đi.”
Bùi Yến mơ màng đáp một tiếng, như mộng du mà leo lên giường, tiếp tục say ngủ.
Cốc, cốc, cốc!
Tiếng gõ cửa vang khẽ.
Bùi Thanh Hòa đứng dậy mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5055050/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.