Lữ tướng quân vừa bật khóc, đám quân hán Phạm Dương quân cũng theo đó òa khóc ròng.
Bốn ngàn quân hùng hổ khí thế kéo tới đánh Bùi gia quân, kết quả lại đại bại thảm thương, tử thương quá nửa, còn nhiều kẻ bỏ trốn làm đào binh. Nay chỉ còn lại mấy trăm nhân mạng, đem hết vốn liếng trong nhà đổi lấy chút đường sống.
Về sau còn mặt mũi nào mà ngẩng cao đầu làm người? Nỗi nhục này, nuốt sao trôi?
Mấy trăm quân hán khóc thút thít, cảnh tượng thật chẳng ra thể thống gì.
Lữ tướng quân dùng tay áo quệt ngang mặt:
“Được rồi, mọi người lau nước mắt đi. Nam tử hán đại trượng phu, chảy máu chứ không rơi lệ. Trận này chúng ta chịu thiệt to, nhưng khi về, đóng chặt cửa doanh, ra sức luyện binh. Ngày sau có cơ hội, tất sẽ báo thù rửa hận.”
Bọn quân hán cũng chẳng phải toàn lũ thô kệch, có người lẩm bẩm:
“Bùi gia quân mới lập được hai năm, mà đã lợi hại đến vậy. Vài năm nữa, e chúng ta càng không phải đối thủ.”
“Ngươi nói phải. Về sau đừng chọc vào Bùi gia quân nữa. Địa bàn Phạm Dương quận đã chẳng nhỏ, đủ cho ta ăn sung mặc sướng.”
“Đúng vậy. Yên quận đã là địa bàn của Bùi gia quân, chúng ta nước giếng không phạm nước sông là được.”
Lữ tướng quân tai thính, từng câu từng chữ đều lọt vào tai. Hắn muốn mắng to một trận nhưng rốt cuộc cố nhịn.
Quân hán giờ đã bị Bùi gia quân đánh cho sợ mất mật.
Ngẫm lại, chính hắn khi nghĩ tới sát khí của Bùi Thanh Hòa lúc giết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5055051/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.