Không phải là quá quen thuộc.
Chỉ là đã từng suýt chút nữa trở thành vị hôn phu ở rể của Bùi Lục cô nương mà thôi.
Trong đầu Mạnh Lục lang thoáng hiện lên gương mặt thanh tú, anh khí bức người của thiếu nữ ấy, trong lòng bỗng dâng lên chút bực bội u uất, nét mặt hờ hững đáp:
“Không quen.”
Trương Duẫn ánh mắt thoáng động:
“Nghe nói ngươi từng lĩnh binh lên Yên Sơn tiễu phỉ, hẳn là có qua lại với Bùi Lục cô nương.”
Mạnh Lục lang vóc người cao lớn, nhìn ai cũng phải hơi cúi đầu, tự nhiên mang theo vài phần khí thế ngạo mạn:
“Vậy cũng không quen.”
Trương Duẫn là trưởng tử đích mạch của Trương thị, tương lai là gia chủ Trương gia, biểu huynh ruột của Thiên tử, sau này sẽ là Quốc cữu gia. Những thần tử đến nương nhờ đều hết mực tâng bốc Trương Duẫn.
Dạo này, Trương Duẫn đắc ý như gặp gió xuân, càng thêm tâm cao khí ngạo, liên tiếp bị Mạnh Lục lang chặn ngang mấy câu, trong lòng dĩ nhiên không vui. Nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười:
“Ta chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi.”
Ngồi thêm chốc lát, trò chuyện vài câu nhàn tản, hắn liền đứng dậy cáo từ.
Mạnh Đại lang khách khí tiễn Trương Duẫn ra cửa, sau đó quay lại thư phòng, mặt trầm xuống quở trách Mạnh Lục lang một trận:
“Ta đã dặn ngươi thế nào? Đối với Trương công tử phải khách khí, ít nhất đừng đắc tội thẳng mặt…”
Mạnh Lục lang nghe xong liền bỏ ngoài tai, chẳng mảy may để tâm.
Mạnh Đại lang thực sự đau đầu, không khỏi thở dài một hơi.
Mạnh gia giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5032740/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.