Nàng? Là ai?
Trương Tĩnh Uyển khẽ sững, ngẩng mắt nhìn thiếu niên thiên tử đang thần sắc kích động:
“Đến tìm ta cầu tình là một nữ tử mặt có vết đao, tự xưng là Cố Liên, người của Bùi gia thôn. Biểu ca nhận ra nàng chăng?”
protected text
“Cố Liên hiện ở nơi nào?”
Trương Tĩnh Uyển vốn khéo hiểu lòng người, thấy Tạ Ly không muốn nói thì cũng không gặng hỏi, dịu giọng đáp:
“Bọn họ cả nhóm đang trọ ở khách điếm, đã gửi thiếp, chờ biểu ca triệu kiến.”
Tạ Ly khẽ gật đầu, liền đổi sang chuyện khác.
Vị thiếu niên thiên tử này, tuy như bù nhìn gỗ, nhưng ngày nào cũng bận bịu. Chẳng mấy chốc đã có thần tử vào cầu kiến.
Trương Tĩnh Uyển cáo từ rời đi, trên đường hồi phủ, tâm trí bồn chồn bất định.
Nàng kia, rốt cuộc là ai?
Cớ sao khi biểu ca nhắc tới nàng, lại xúc động đến vậy?
Trực giác của nữ nhi đôi khi bén nhạy đến đáng sợ.
Về tới Trương phủ, Trương Tĩnh Uyển lập tức tìm ca ca là Trương Doãn, thì thầm kể lại chuyện hôm nay.
Trương Doãn tùy ý cười nói:
“Chuyện nhỏ thôi, muội đừng bận tâm. Dù có bao nhiêu nữ tử đi chăng nữa, cũng chẳng ai uy hiếp nổi ngôi vị hoàng hậu của muội.”
“Hoàng thượng còn phải giữ tang, muội cứ an tâm chờ. Đợi hết kỳ tang, muội tất sẽ nhập cung làm hậu.”
Nam nhân có chút tài cán, tam thê tứ thiếp vốn là thường tình. Tạ Ly nay làm thiên tử, hậu cung sao có thể bỏ trống?
Tình ý nam nữ, đều là hư ảo; chỉ có tôn vinh phú quý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5032739/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.