Xong việc, Cố Liên lập tức phân phó mọi người thu dọn hành trang.
Sáng hôm sau, trời vừa hửng sáng, cả đoàn liền khởi hành rời đi.
Vừa ra khỏi cửa thành, chợt có hơn mười con khoái mã từ xa phóng tới. Cố Liên lập tức cảnh giác, liền đưa ống tiêu trúc lên thổi hiệu lệnh, mọi người đồng loạt quay đầu ngựa, rút trường đao, bày trận nghênh địch.
Phùng Trường mắt tinh, khẽ nhắc:
“Là Mạnh tiểu tướng quân tới.”
Cố Liên nhếch môi cười lạnh:
“Thì đã sao? Ngươi với hắn thân lắm à?”
Phùng Trường lập tức ngậm miệng, rút đao ra.
Cố Liên lúc này mới dịu giọng:
“Lát nữa để ta ứng đối, ngươi chớ mở miệng.”
Ngày thường, hai người vẫn hay đấu khẩu, chẳng ai chịu nhường ai. Nhưng chuyến đi này, Cố Liên toàn quyền chủ trì, việc lớn việc nhỏ đều do nàng định đoạt. Ban đầu Phùng Trường không phục, nhưng sự thật chứng minh, Cố Liên xử việc nhỏ thì tinh tế, việc lớn thì quả quyết, ứng biến mau lẹ, cho đến giờ chưa để xảy ra sai sót nào. Đặc biệt là hôm qua đối mặt tân thiên tử, nàng một phen diễn trò khiến vị thiếu niên ấy tin tưởng hoàn toàn — quả thực khiến hắn phải bội phục.
Vì thế Phùng Trường quả nhiên không lên tiếng.
Chẳng mấy chốc, Mạnh Lục lang dẫn đám thân binh đã phi ngựa tới trước mặt.
Cố Liên rõ ràng nhận ra hắn, nhưng cố làm như không thấy, cầm đao quát:
“Kẻ đến là ai?”
Ngày trước hắn thường tới Bùi gia thôn, số người quen biết không nhiều, Cố Liên chính là một trong số đó. Vả lại, gương mặt nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5032741/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.