“Nhân chi sơ, tính bản thiện.”
“Đệ tử quy, thánh nhân huấn…”
Tiếng đọc sách trong trẻo của bọn trẻ nối tiếp nhau vang lên, từ hai gian nhà tranh đầu thôn Bùi gia truyền ra xa. Lũ trẻ từ ba đến năm tuổi học khai tâm bằng Tam Tự Kinh, còn lớn hơn thì học Đệ Tử Quy.
Phùng thị phụ trách dạy đám trẻ từ năm tuổi trở lên. Bà tính tình ôn hòa, kiên nhẫn tỉ mỉ, vô cùng thích hợp làm tiên sinh. Bọn trẻ cũng rất thân thiết với bà.
Bùi Tuyên và Bùi Phong mỗi người ngồi một bên, như đang thi đấu, một câu nối một câu, giọng mỗi lúc một lớn.
Phùng thị dở khóc dở cười: “Hai đứa các con, nói nhỏ chút, kẻo rát cổ khản tiếng thì khổ.”
Bùi Phong trưng ra gương mặt tuấn tú nhỏ nhắn, vẻ mặt nghiêm túc: “Là Bùi Tuyên đọc trước, con không thể thua nàng.”
Bùi Tuyên đắc ý cười, để lộ hai chiếc răng cửa vừa mọc: “Không phục hả? Thật ngại quá! Thế này đi, ngươi gọi một tiếng ‘Tuyên đường tỷ’, ta nhường một chút cho.”
Bùi Phong tức đến trợn mắt.
Bùi Tuyên lập tức trợn lại.
Hai đứa nhỏ trừng mắt qua lại, như hai tiểu thú con đang đối đầu.
Phùng thị vừa buồn cười vừa bất lực. Bùi Tuyên là đội trưởng nữ, Bùi Phong là đội trưởng nam, tuy còn nhỏ nhưng chí khí không hề nhỏ, xếp hàng chạy bộ, tấn mã bộ, luyện quyền gì cũng phải tranh cao thấp. Từ khi bắt đầu học chữ đến giờ, ngày nào cũng ầm ĩ vài trận.
Ai thắng ai thua, thật ra cũng chẳng cần hỏi. Nhìn đứa nào suốt ngày bặm môi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5003824/chuong-49-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.