Mạnh Lăng nhăn nhó, đau đến mức không dám mạnh miệng nữa, đành thành thật gật đầu: “Phải. Đám sơn phỉ Hắc Hùng trại chia làm ba nhóm xuống núi, đều bị Lục cô nương nhà họ Bùi dẫn người tiêu diệt. Chỉ chừa vài tên sống, treo ở gốc cây phía bắc thôn.”
Ánh mắt Mạnh tướng quân ánh lên vẻ tán thưởng: “Đây là dùng tù binh làm mồi, vây điểm đánh viện.”
Quả là một Lục cô nương phi phàm!
“Chỉ tiếc là thân nữ nhi.” Mạnh Lăng trong lòng thực ra cũng rất khâm phục Bùi Thanh Hòa, chỉ là bị lòng kiêu ngạo của thiếu niên che lấp nên không nói ra: “Nếu nàng là nam tử…”
Mạnh tướng quân cười nhạt: “Nếu là nam tử, đã sớm chết hai lần rồi.”
“Thông minh lợi hại như vậy, nam nữ có gì khác biệt. Một nụ cười, mấy lời dịu dàng, đã khiến ngươi – tên ngốc này – tình nguyện dốc sức ra giúp. Ngươi có phải định chờ đến lúc thu đông mạch rồi lại quay lại Bùi gia thôn không?”
Mạnh Lăng tức tối lẩm bẩm: “Con đường đường là nam tử cao tám thước, chẳng qua là không chấp với nữ tử thôi.”
Mạnh tướng quân bật cười vì tức, không muốn nhìn gương mặt ngốc nghếch nhưng tuấn tú của tiểu tử nữa, vung tay: “Cút đi.”
Mạnh Lăng không chịu rời đi, nhịn đau lết lại gần: “Phụ thân, Thái tử điện hạ đích thân gửi thư, bảo Bắc Bình quân chiếu cố nữ quyến nhà họ Bùi. Ngoài đám sơn phỉ, chẳng lẽ nhà họ Bùi còn có thù địch khác?”
Mạnh tướng quân rõ ràng không định giải thích, nhàn nhạt nói: “Ngươi cứ theo lệnh hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5003823/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.