Toàn bộ lương thực được đưa vào thảo xá. Những rương bạc thì chuyển vào trong phòng của Bùi Thanh Hòa, rồi từ đó không ai còn thấy tăm hơi nữa.
Hai tên sơn phỉ dẫn đường, bị trói chặt tay chân, ném vào trong một gian nhà.
Bùi Thanh Hòa không đánh mắng hay hành hạ bọn chúng, chỉ mỗi ngày cho nửa cái màn thầu và nửa bát nước. Qua ba ngày, đám sơn phỉ đói đến mức tứ chi bủn rủn, toàn thân rã rời.
Tới ngày thứ tư, Bùi Thanh Hòa xuất hiện trước mắt bọn họ.
Năm tên sơn phỉ bị đói đến hoa mắt chóng mặt, trong lòng chỉ tràn đầy tuyệt vọng.
Xong rồi! Những gì cần khai đã khai, bọn họ giờ đã vô dụng, nữ Diêm La đến lấy mạng rồi!
“Lôi chúng ra ngoài.” Bùi Thanh Hòa nhàn nhạt phân phó: “Treo dưới mấy gốc cây phía bắc thôn.”
Tay chân vẫn bị trói chặt, miệng vẫn nhét đầy vải rách. Năm tên sơn phỉ như lợn chết bị kéo ra ngoài, sau đó bị treo ngược dưới những gốc đại thụ.
Phía bắc thôn họ Bùi, chính là hướng về rừng núi – nơi đặt trại Hắc Hùng.
Dưới năm gốc đại thụ, mỗi cây đều treo một tên sơn phỉ. Gió núi thổi qua, cành lá xào xạc, dây thừng lắc lư, mấy tên sơn phỉ bị treo cũng đong đưa theo gió, chẳng khác gì mồi nhử câu cá.
Bùi Yến ngồi xổm trên cây, sau lưng đeo cung tên, tay cầm trường đao, ánh mắt sáng rực nhìn chăm chăm vào vùng hoang vu phía trước.
Đói thì ăn bánh bao nhân thịt, khát thì uống nước ấm trong túi da.
Còn đám sơn phỉ bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5003817/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.