Làm sao mà không hoảng? Hố mới đào được nửa chừng, hơn hai chục thi thể sơn phỉ còn chất đống bên cạnh. Cảnh tượng như vậy mà để người ngoài nhìn thấy… chỉ tưởng tượng thôi, da đầu Mạo Hồng Linh đã muốn nổ tung.
“Chẳng lẽ là quan phủ bị kinh động?” Bùi Vân sắc mặt tái nhợt, giọng nói hạ thấp đến mức gần như không nghe thấy: “Chúng ta đã diệt ba toán sơn phỉ, dưới gốc cây còn treo hơn chục người, dù đã bịt miệng không phát ra tiếng, nhưng quá bắt mắt. Có khi bị người qua đường trông thấy, đi báo quan rồi cũng nên.”
“Không phải người của huyện nha.” Bùi Thanh Hòa điềm đạm nói: “Với tính nết của Vương huyện lệnh, nếu biết người họ Bùi giết nhiều sơn phỉ như vậy, chỉ e sẽ giả câm giả điếc, tuyệt đối không dám dây vào.”
“Các tỷ muội tiếp tục đào hố, ta ra đầu thôn gặp khách.”
Bùi Yến không chút do dự chen lời: “Thanh Hòa đường tỷ, để muội đi cùng.”
Bùi Thanh Hòa khẽ gật đầu, đặt xẻng sắt xuống, bước nhanh về phía trước.
Bùi gia thôn không lớn, từ nơi này ra đến đầu thôn, cũng chỉ mất khoảng hai chén trà. Tiếng vó ngựa dồn dập như mưa trút, trăm con tuấn mã cuốn theo bụi đất mịt mù.
Ánh mắt sắc bén của Bùi Thanh Hòa quét nhanh qua lá cờ tung bay trong gió, trong lòng lập tức sáng tỏ: “Thì ra là Bắc Bình quân.”
U Châu có bốn đạo quân đóng giữ, trong đó Bắc Bình quân là đội mạnh nhất. Chủ tướng Mạnh tướng quân dũng mãnh thiện chiến, trong hàng ngũ võ tướng của Đại Kính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5003818/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.