Tình cảnh trước mắt, quả thật hoang đường đến cực điểm.
Bọn họ vốn là sơn phỉ giết người không chớp mắt, đốt nhà, cướp bóc, dùng hình tra khảo ép cung đoạt lương thực là chuyện thường ngày. Vậy mà giờ đây lại bị một thiếu nữ chưa đến tuổi trưởng thành dùng trường đao kề vào cổ, ép hỏi tiền bạc trong sơn trại giấu ở đâu.
Tên sơn phỉ bị chỉ mặt còn định cứng đầu, cố chống đỡ một lúc: “Ta không biết…”
Phập!
Trường đao đâm xuyên lồng ngực.
Tên sơn phỉ ngoan cố thét thảm rồi đổ gục.
Bùi Thanh Hòa lạnh nhạt nhìn sang tên kế tiếp: “Ngươi có biết không?”
Tên sơn phỉ này sợ đến choáng váng, bên dưới ướt một mảng lớn.
Bùi Thanh Hòa không kiên nhẫn đợi, vung đao chém, lại thêm một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Sau đó, nàng đưa ánh mắt lạnh lẽo quét qua năm tên còn lại. Năm tên sơn phỉ sợ đến hồn phiêu phách tán, không một ai dám do dự nửa khắc, đồng loạt gào to:
“Ta biết! Xin đừng giết ta!”
“Tiền bạc lương thực có một phần trong kho của sơn trại, phần còn lại giấu trong rừng! Xin tha mạng! Ta biết chỗ! Ta dẫn đường cho nữ đại vương!”
“Nữ đại vương tha mạng! Ta còn biết Hắc Hùng lão đại có một căn nhà trong thành, trong nhà có nhiều bạc lắm! Ta đưa nữ đại vương đi!”
Đám sơn phỉ mặt đỏ như máu, trán đẫm mồ hôi lạnh, gào đến khản cổ, sợ rằng chỉ cần chậm một nhịp là sẽ bị đao đâm xuyên tim.
Bùi Thanh Hòa nghe xong, liền gọi Mạo Hồng Linh và Bùi Vân đến. Mạo Hồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5003816/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.