Người quỳ xuống chính là Hứa thị — người mà hai canh giờ trước Bùi Thanh Hòa vừa cứu thoát.
protected text
“Ta gả vào nhà họ Bùi mười năm, sinh con dưỡng cái, hiếu kính phụ mẫu chồng, tỷ muội tức phụ hòa thuận. Nhưng giờ đây, nhà họ Bùi coi như đã tan. Phu quân, nhi tử của ta đều chết cả rồi. Đường đi gian khổ, lại phải chém giết lưu phỉ, ta thực sự không gắng gượng nổi nữa…”
“Thanh Hòa, muội làm ơn làm phước, hãy để ta đi! Ta dập đầu với muội! Kiếp sau làm trâu làm ngựa cũng báo đáp ân tình này!”
Mặt đất trong rừng không cứng, lại ẩm ướt vì sương sớm.
Hứa thị điên cuồng dập đầu, trán không sưng đỏ nhưng đã lấm đầy bùn đất, dáng vẻ thê thảm vô cùng.
Mạo Hồng Linh vừa kinh hãi vừa phẫn nộ: “Đường tẩu! Tẩu nói gì vậy! Một mình tẩu tính đi đâu? Tẩu mất chồng mất con, nhưng còn có nữ nhi. Tẩu bỏ đi, còn Ngọc nhi biết làm sao!”
Nhi tử chín tuổi của Hứa thị đã bị chém đầu, chỉ còn lại nữ nhi hai tuổi tên là Bùi Ngọc.
Hứa thị khóc đến run rẩy toàn thân, hai mắt đỏ ngầu, không nói một lời, chỉ không ngừng dập đầu.
Đã là quyết tâm tuyệt đối muốn rời đi, đến cả nữ nhi cũng không cần nữa.
Các nữ nhân họ Bùi còn lại, ai nấy đều phẫn uất khó kiềm, đồng loạt lên tiếng trách mắng Hứa thị bạc tình bạc nghĩa, tâm lạnh như sương.
“Đủ rồi, mọi người đừng nói nữa.” Cuối cùng Bùi Thanh Hòa cũng lên tiếng, đám nữ tử lập tức im bặt: “Ta từng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5003802/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.