Nụ cười đơn thuần, ngây thơ ấy, tựa như đóa hoa nở rộ giữa bãi chiến trường đẫm máu và thương tích.
Bùi Thanh Hòa bước tới, ôm lấy Tiểu Ngọc nhi, hôn nhẹ lên má nàng bé bỏng:
“Tiểu Ngọc nhi, sau này theo cô cô. Cô cô nuôi con.”
Tiểu Ngọc nhi đưa tay ôm cổ nàng, đem gương mặt nhỏ nhắn áp sát lại.
Làn da non mềm áp vào má nàng, có chút ươn ướt.
Tiểu Ngọc nhi khóc rồi ư? Bùi Thanh Hòa đưa tay sờ thử, chỉ thấy gương mặt nhỏ sạch sẽ khô ráo. Một bàn tay non nớt chạm lên mặt nàng, nhẹ nhàng lau đi nước mắt. Giọng trẻ thơ vang lên bên tai nàng:
“Cô cô, đừng khóc.”
Thì ra là nàng đang rơi lệ.
Tâm phúc được nàng tín nhiệm hết mực lại quay lưng phản bội, chết dưới mũi tên lén lút. Vừa tỉnh lại, đã phải đối diện với cảnh toàn tộc bị lưu đày. Nàng không chần chừ một khắc, lập tức gánh vác đại cục, làm trụ cột cho cả Bùi gia. Nàng mua chuộc Tôn giáo úy, tỏ thiện ý với Cao thị vệ, nghĩ đủ cách để mọi người ăn no, động viên sĩ khí, cẩn trọng rèn luyện. Một đêm giao tranh khốc liệt, tru sát sạch kẻ thù…
Nàng cũng là con người, cũng có máu thịt, cũng biết đau, biết mệt, biết bi thương.
Ôm lấy đứa cháu nhỏ trong lòng, nàng như thấy lại chính mình năm xưa, khi mất mẫu thân, khóc đến chết đi sống lại… Nước mắt từ trong sâu thẳm tâm can không kìm được mà tuôn trào.
“Cô cô,” Tiểu Ngọc nhi hôn nàng một cái:
“Đừng khóc.”
Bùi Thanh Hòa hít sâu một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5003803/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.