Trong doanh trại năm ngàn người, quân y cũng chỉ độ ba bốn người, lại phải ưu tiên cứu trị các võ tướng bị thương. Thuốc thang cũng hữu hạn. Binh lính hạng thường nếu bị thương, vết thương nhẹ còn có thể cắn răng chịu đựng, chứ bị thương nặng thì chẳng khác nào một chân đã bước vào quỷ môn quan.
Như vị đại đầu binh mặt vuông kia, bị lưỡi đao chém trúng cánh tay, máu chảy cả đêm. Giờ đây dù có đắp thuốc băng bó, cũng chỉ là để an lòng, mười phần thì tám chín phần là không cứu nổi.
Chỗ cánh tay đứt lìa máu thịt be bét, rướm máu đỏ tươi.
Bùi Thanh Hòa động tác mau lẹ, nhanh chóng thanh lý vết thương. Đại đầu binh mặt vuông đang mê man vì đau, co giật vài cái, gắng gượng mở mắt, yếu ớt thốt ra hai chữ: “Đau… quá…”
Đoạn trợn trắng mắt, lại hôn mê bất tỉnh.
Cảnh tượng vừa thê thảm, lại khiến người ta không khỏi bật cười. Dường như cũng làm vơi đi phần nào bầu không khí u ám và nặng nề xung quanh.
Bùi Thanh Hòa tìm thuốc trị thương, nghiền nát thành cao, đắp lên chỗ cụt tay của đại đầu binh mặt vuông. Sau đó lấy băng sạch, từng lớp từng lớp quấn lại.
Tôn giáo úy không nhịn được liếc nhìn Bao đại phu đang tay chân rối loạn.
Thật ra trông Bùi lục cô nương lại giống đại phu hơn.
Bùi Thanh Hòa từng làm thủ lĩnh nghĩa quân hơn mười năm, trải qua bao trận mạc, chịu không biết bao nhiêu vết thương. Những thủ pháp trị ngoại thương, nàng đã quá quen thuộc. Trong quân y luôn không đủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5003801/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.