Ánh nắng của buổi sáng chiếu rọi vào phòng khiến Lâm Hàn Phong giật mình tỉnh giấc. Anh mở mắt ra thì thấy Lý Tiết Ngọc ngủ gục bên cạnh giường, tối qua cô lo lắng cho anh nên đã ở lại đây, ngồi nghe anh luyên thuyên mãi cuối cùng cả hai ngủ quên lúc nào không hay.
Lâm Hàn Phong xoay người, vết thương trên vai làm anh đau, Lâm Hàn Phong nhăn mặt lại, xui xẻo lắm mới gặp trúng bọn người đó để rồi bị thương như thế này.
"Lý Tiết Ngọc." Anh lây cô dậy.
Lý Tiết Ngọc ngơ ngác ngồi lên, lúc này cô mới biết trời đã sáng rồi, tối qua cô ngủ quên ở đây sao?
"Trời sáng rồi." Anh nhẹ nhàng bảo.
Lý Tiết Ngọc đưa tay dụi mắt, cô vội đứng lên cúi đầu chào anh rồi ra khỏi phòng. Lâm Hàn Phong đứng đấy chỉ biết bật cười, bộ dạng của cô lúc này trông thật đáng yêu làm sao.
Bác sĩ cũng được gọi đến, đây là bác sĩ riêng của Lâm Hàn Phong, mỗi khi anh bị thương đều gọi người đàn ông này đến.
Sau khi xem sơ qua thì thấy vết thương của Lâm Hàn Phong cũng không có gì nguy hiểm, chỉ cần nghỉ ngơi tránh vận động mạnh và không để hở miệng vết thương là được.
Xonh việc của mình bác sĩ cũng ra về, lúc này Mặc Triết và Uông Thừa cũng đã đến.
"Đã tìm ra chưa?" Lâm Hàn Phong hỏi.
Mặc Triết lắc đầu: "Cũng không biết là kẻ nào đứng sau nữa."
"Kẻ thù của tôi cũng nhiều, nghĩ mãi cũng không ra tên nào."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-rui-mot-mat-mot-con/2847528/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.