"Này...cố lên...đừng ngủ mà..."
"Làm ơn...ai đó cứu anh ấy đi...hức...đừng ngủ mà em xin anh..."
Lý Tiết Ngọc giật mình ngồi dậy, cô nhìn hai tay mình run rẩy, người đàn ông trong giấc mơ đó...
"Cô dậy rồi à?" Lâm Hàn Phong đứng bên cạnh lên tiếng.
Lý Tiết Ngọc liền quay sang nhìn anh, cô nhớ ra tối qua mình ngủ lại đây, nhìn thấy anh đang thắt cà vạt, chỉnh lại quần áo ngay ngắn để chuẩn bị ra ngoài làm cho cô thấy lo lắng làm sao.
"Đồ ăn sáng trên bàn, cô đói cứ ăn đi." Lâm Hàn Phong cầm áo vest lên rồi bảo.
"Tối nay tôi về trễ, không cần đợi cơm tối đâu." Anh nhìn cô nói.
Từ nãy đến giờ cô cứ ngây người ra như thế này rồi, có phải mơ thấy ác mộng nên mới bật dậy bất thình lình như thế này phải không?
"Tiết Ngọc?" Anh đi lại chỗ cô.
Cả hai mắt đối mắt nhìn nhau.
Lý Tiết Ngọc giật mình.
"Tôi ra ngoài đấy." Anh xoa đầu cô rồi quay người đi, nhìn thấy anh đi đến cửa chuẩn bị rời đi Lý Tiết Ngọc liền xuống khỏi sofa lao đến nắm lấy áo anh giữ lại.
"Sao vậy?" Lâm Hàn Phong giật mình xoay người lại.
Lý Tiết Ngọc ôm khư khư tay anh.
"Làm sao thế? Tôi còn phải đi đấy, đã trễ giờ rồi." Anh nhăn mặt.
Lý Tiết Ngọc lắc đầu, ý nói không cho anh đi.
"Cô làm sao vậy? Tôi..."
Thấy cô nhất quyết ôm tay mình không cho đi, Lâm Hàn Phong bất lực thở dài.
"Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-rui-mot-mat-mot-con/2847527/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.