Thường Tôn Bắc bảo cô đi tắm trước, quần áo cho cô cũng đã chuẩn bị sẵn. A Trực đã pha nước cho cô tắm, Lý Tiết Ngọc ngâm mình trong nước ấm càng nghĩ càng thấy lạ.
Hai người đàn ông đó làm sao vậy chứ? Họ không xấu như cô nghĩ.
Cứ tưởng như lần gặp Lâm Hàn Phong và Uông Thừa, họ không thích cô, cũng không chào đón một người bị câm như cô bước vào cuộc sống của họ.
Nghĩ đến Lâm Hàn Phong cô lại thấy thất vọng, không còn lí do gì để nhớ đến anh ấy nữa cả, cô bị vứt bỏ như một món đồ cũ rồi.
Ở bên ngoài.
"Anh Bắc, khét rồi." A Trực đứng bên cạnh nói.
"Ha, tôi không hợp với việc bếp núc lắm nhỉ?" Thường Tôn Bắc đáp.
"Cô ta quả thật không phải Hứa Linh Lung."
"Em sẽ điều tra." A Trực nói.
"Người giống người mà thôi." Thường Tôn Bắc tắt bếp đi, anh đem đồ ăn trong chảo đổ đi.
Ngửi thấy mùi khét Lý Tiết Ngọc sợ hãi chạy ra ngoài.
Nhìn thấy Thường Tôn Bắc đang đổ thức ăn vào thùng rác cô mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Ô, cô tắm nhanh vậy."
"Mà đồ ăn bị tôi nấu cho cháy đen cả rồi."
Lý Tiết Ngọc đi đến, đúng là cháy như than luôn. Bằng cách thần kì nào đó mà anh nấu ra thành vậy hay thế?
"Định nấu cơm cho cô ăn mà thành ra thế này." Thường Tôn Bắc ngồi xuống làm vẻ mặt ủ rủ.
A Trực thở dài: "Để em nấu cho."
Thường Tôn Bắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-rui-mot-mat-mot-con/2847512/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.