Có lẽ vì mệt nên Lý Tiết Ngọc vừa nằm xuống đã ngủ thiếp đi, lạ nước lạ cái gì tầm này nữa, cả ngày nay cô bị xoay như chong chóng rồi.
Sáng hôm sau.
Chỉ mới sáu giờ cô đã giật mình thức giấc, Lý Tiết Ngọc ngồi lên đầy ngơ ngác, cô bắt đầu nhớ lại chuyện hôm qua.
A, cô đang ở chỗ Thường Tôn Bắc.
Mặc dù cô cũng chẳng biết anh ta là ai, cũng không biết anh có mối quan hệ gì với Lâm Hàn Phong nữa.
Nhưng hiện tại cô đã là người của anh ta như lời Lâm Hàn Phong nói vào lúc đấy.
Cô bước xuống, cái lạnh của sáng sớm khiến cô rùng mình. Dự báo nói sắp có tuyết rơi, trời sẽ lạnh lắm đây.
Mà...sao lạnh bằng lòng người được.
Lý Tiết Ngọc vào phòng tắm, A Trực đã chuẩn bị mọi thứ cho cô vào tối qua, đồ cá nhân đều là đồ mới cả.
Ha, chỗ này chào đón cô có vẻ tốt hơn Lâm gia nhỉ?
Người như cô cũng không chỗ đi, Lâm Hàn Phong đẩy cô đến đây, nếu như Thường Tôn Bắc đuổi cô đi cô cũng không biết mình sẽ đi về đâu nữa.
Tuyết sắp rơi rồi, trở thành kẻ vô gia cư cũng rất khó sống ở ngoài phố nhộn nhịp kia.
Cô cúi xuống đánh răng rửa mặt, Lý Tiết Ngọc nhìn mình trong gương, cô cảm thấy mình đúng là kẻ thất bại, một con người vô tích sự như lời anh ấy nói.
Nếu như cô nói chuyện...có lẽ cuộc đời cô sẽ tốt hơn sao?
Mà làm gì có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-rui-mot-mat-mot-con/2847510/chuong-31.html