Chương trước
Chương sau
Lúc này trong tiếng ho của A La, A Âm mới nhớ ra A La bị cảm lạnh, thế là cô lại an phận rúc vào lòng A La.

Không được thì không được, chẳng có lẽ lại cậy mạnh ức hiếp? Làm như cô là kẻ lỗ mãng không bằng.

A Âm ngáp một cái, ngửi mùi thuốc trên người A La rồi chìm vào giấc ngủ.

Một giấc ngủ rất đỗi yên ổn, gân cốt cuộn tròn đều đâm trồi, ngứa ngáy kết quả ngọt ngào dịu dàng. A La và A Âm ấp nhau mấy hôm, liền thấy bệnh của A Âm được trị khỏi, mặt mày xán lạn, như thể mới rơi vào hũ mứt trái cây.

A Âm nhìn A La viết thơ, vẽ tranh, thưởng thức tranh, rồi lại thưởng thức cô. Cô nhớ lúc còn nhỏ bản thân rất muốn nuôi một con thỏ trắng, sau này lại muốn nuôi một con mèo đen oai phong, nhưng thuở nhỏ gia đình nghèo khó, sau này lại theo thầy phiêu bạt khắp nơi không có chỗ ở cố định, thế là quên mất ước mơ xa xỉ này.

Hiện tại cô nhìn A La, cảm thấy sắc mặt tái nhợt của A La rất giống thỏ trắng, tóc đen như mực lại giống mèo đen, đôi mắt lăn tăn gợn nước là quả ngào đường mà cô thèm khát vô số lần, ngay tới mi mắt cũng như que tre xiên lấy sơn tra, A La thỏa mãn với tất cả ước mơ xa xỉ của cô, cũng tìm về tất cả khát vọng đã mất cho cô.

Thực ra sau này cũng mua rất nhiều thứ, quần áo ở tiệm may Kim Môn, bào ngư ở quán ăn Thái Bình, còn cả phấn thơm được điều chế từ hoa quế của nước Đức cùng kem dưỡng da mùi đàn hương của Ấn Độ. Nhưng trước giờ cô chưa từng có cảm giác thỏa mãn vì "có được". Lúc này đã có A La, dường như cô mới có được một món đồ thuộc về bản thân theo ý nghĩa chân chính, khiến cô không muốn buông tay, khiến cô nhìn mãi không chán.

Mỗi ngày như thường lệ A La đều dành ra một tiếng dùng thuốc với A Đào, tuy A Âm ghen, nhưng vì mới làm bạn gái người ta, cũng phải tỏ ra rộng lượng, không nên nói nhiều.

Giữa trưa A Âm xuống nhà, thấy Lý Thập Nhất ngồi trước bàn ăn mở một hộp trứng muối, tương gạch cua Đồ Lão Yêu gửi tới kèm thư, Tống Thập Cửu ở một bên chăm chỉ cắt người giấy. Gạch cua như cát ngâm trong dầu, lấp lánh như vàng, hương thịt mang theo vị biển cả, đương nhiên là tươi ngon thượng hạng. Lý Thập Nhất chỉ nhìn một cái, đang định đóng nắp lại, thấy A Âm nuốt nước bọt, liền hỏi A Âm: "Ăn không?"

Trong bếp còn có cơm trắng thừa lúc sáng, trộn đều ăn cũng rất ngon.

A Âm chống cằm, lắc đầu ngồi xuống: "Thôi, mấy ngày ăn béo lắm rồi."

Ngoài miệng thì ca thán, nhưng đôi mắt hoa đào lại cười híp lại, gió xuân thỏa chí ngựa phi.

Tống Thập Cửu nhìn tới vui, A Âm thích nói bậy nói bạ, nhưng sẽ không nói dối, vui buồn đều hiện hết lên mặt.

Lý Thập Nhất liếc A Âm một cái: "A La đâu?"

Tay trái A Âm đỡ lấy huyệt thái dương, lười biếng ngả người, uyển chuyển cười một tiếng, sau đó nhìn chằm chằm ngón trỏ tay phải vẽ vòng tròn trên bàn: "A La nhà chúng tôi ấy à..."

"Vừa dùng thuốc, đang nghỉ ngơi."

A Âm cong khóe môi, cách nói "A La nhà chúng tôi" khiến cô cực kì vui vẻ, ngay cả mặt bàn gỗ cũ kĩ cũng có thêm mấy phần tinh thần trong con mắt A Âm.

Tống Thập Cửu cười khúc khích, chớp mắt mấy cái với Lý Thập Nhất, lắc đầu nhỏ tiếng lặp lại: "A La nhà chúng tôi ấy à."

A Âm ngồi thẳng người, cánh tay đan lấy nhau đặt trước ngực, trừng mắt với Tống Thập Cửu: "Từ nhỏ đã thích học người khác, hiện tại lớn rồi, vẫn là bộ dạng này."

"Trước mắt em có sẵn bày đó rồi, học theo tôi làm gì?" A Âm nhướng mắt, "Em nên nói là, 'Thập Nhất nhà chúng em', nói thử xem nào?"

A Âm thong thả nhìn Tống Thập Cửu, vành tai Tống Thập Cửu nhuộm lên sắc hồng, liếc nhìn Lý Thập Nhất, làm cách nào cũng không mở nổi miệng, nhất thời bốn bề yên tĩnh, không khí gượng gạo lặng lẽ lan tràn, A Âm đang đắc ý, lại nghe thấy một tiếng hắng giọng ở bên cạnh: "Bệnh cảm lạnh của A La nhà các cô vẫn chưa khỏi à?"

A Âm quay đầu, thấy Lý Thập Nhất đóng nắp lọ thủy tinh, ánh mắt nhàn nhạt nhìn một cái.

A Âm nghe ra ý tứ trong lời Lý Thập Nhất: "Sao thế?"

Đầu ngón tay của Lý Thập Nhất đặt trên nắp sắt, đôi môi mỏng thốt ra ba chữ: "Roi nuốt hồn."

Lông tơ sau tai A Âm run lên, trái tim cũng giật giật, hỏi Lý Thập Nhất: "Có ý gì?"

"Tôi không biết có ý gì, chỉ là hôm qua khi cô ấy dùng thuốc, thấp thoáng nghe thấy ba chữ này." Lý Thập Nhất nói, "Cô nên hỏi cô ấy."

A Âm "xùy" một tiếng đứng thẳng lưng, sinh ra nghi hoặc nhíu mày: "Hai ngày nay cô ấy dùng thuốc không có động tĩnh gì, cô có thể nghe được à?"

Lý Thập Nhất rũ mí mắt, khẽ nghiêng đầu sang phải, nói: "Thính giác của tôi, dường như càng ngày càng thính."

Cô có thể nghe thấy tiếng mưa tí tách rơi xuống gạch ngói cũ ở con ngõ bên cạnh, có thể nghe thấy tiếng bùn mới chim yến ngậm trong miệng ở một góc hiên nhà, có thể nghe thấy tiếng bước chân đầu phố khi Ngũ Tiền mua rau về nhà, còn cả... cô ngẩng đầu nhìn A Âm một cái, nụ cười tủm tỉm bí mật giấu trong khóe môi.

Cô gái nào đó nhận được câu "Không được" khi vứt bỏ hết thể diện theo đuổi niềm vui.

Lý Thập Nhất không nói, cong khóe môi nhưng lại giống lời nói thẳng thừng nhất, khiến đôi má A Âm lập tức đỏ ửng, đỏ một cách kì lạ, lại đỏ vì lĩnh hội được ý tứ.

A Âm giơ tay che mặt, lòng bàn tay đè lấy ngượng ngùng đột nhiên trào ra, cũng không dám hỏi Lý Thập Nhất đầu đuôi sự việc, chỉ đứng tại chỗ gõ gót giày mấy cái, nhỏ tiếng nói: "Để tôi đi hỏi."

A Âm nói xong, cũng mặc kệ phản ứng của hai người còn lại, hắng giọng một tiếng đung đưa vai lên trên tầng.



Bóng dáng mang theo hương thơm trêu chọc người ta biến mất, phòng khách lại trở nên yên tĩnh, Tống Thập Cửu thu lại ánh mắt cười, vẫn cúi đầu xé người giấy, âm thanh giấy rách vang lên những tiếng xoẹt xoẹt, giống như con tằm đói gặm lá dâu, lại giống như đồng hồ bấm giờ không ngừng nghỉ, càng là những lời thì thầm chỉ hướng về phía yên ổn và tĩnh mịch. Ngón tay du ngoạn tạo thành một chiếc bóng lành lạnh, Tống Thập Cửu ngẩng đầu, đụng phải ánh mắt của Lý Thập Nhất.

Lý Thập Nhất đứng bên Tống Thập Cửu, tay phải vịn lấy lưng ghế sau lưng cô, ánh mắt nhấp nhô nhìn cô, nói: "Cô ấy đi rồi."

Tống Thập Cửu không hiểu chuyện gì, đặt người giấy lên đầu gối, ngửa đầu gật gật: "Vâng."

"Có thể nói rồi."

Âm thanh của Lý Thập Nhất rất khẽ, lướt qua giống như sự dịu dàng trong ánh mắt chứa đựng ánh sáng của cô, Tống Thập Cửu ngẩn ra nhìn vào trong mắt Lý Thập Nhất, dễ dàng rơi vào thế bất lợi: "Nói gì cơ?"

"Em nói xem?" Lý Thập Nhất khẽ nghiêng đầu, hỏi ngược lại Tống Thập Cửu.

Bên tai là câu nói A Âm lưu lại, "Thập Nhất nhà chúng em, nói thử xem nào?"

Ánh mắt Tống Thập Cửu động đậy, đưa tay kéo lấy ống tay áo của Lý Thập Nhất, sờ mấy cái, ý cười liền tràn vào trong mắt, mặt mày cong cong nhìn Lý Thập Nhất, cũng không lên tiếng, cứ cười mãi.

Lý Thập Nhất cũng cười, giơ tay đặt trên lưng ghế lên, gãi cằm Tống Thập Cửu, khẽ gật đầu: "Nghe thấy rồi."

Trên tầng hai thoang thoảng mùi thuốc, rất có chừng mực nhuộm lên cảm giác năm tháng của gỗ xưa. A Âm mở cửa phòng, bên trong không còn tối tăm như mấy ngày trước, rèm cửa đã kéo ra một nửa, đủ để ánh mặt trời xâm chiếm mặt đất, trong phòng bị ngăn cách bởi làn khói ngang từ lư hương, A La đứng ở nơi có ánh sáng tốt nhất trước bàn sách, quay lưng với song cửa viết chữ.

Tóc dài ngoan ngoãn nằm trên sống lưng A La, quy củ giống như khuất phục trong bóng tối, duy chỉ có nửa bên ánh sáng mặt trời chiếu vào trong có thể phát hiện ra ngọn tóc không quá an phận, một đôi sợi khẽ vểnh lên, tăng thêm phần tinh nghịch cho sự tĩnh mịch âm u quỷ khí của A La.

A Âm bước tới sau lưng A La, ánh mắt bắt lấy vẻ nghịch ngợm khác lạ này.

A La viết xong một nét mác, mới nhìn về phía A Âm, nụ cười mềm mại, cất lời: "Chào buổi sáng."

A La luôn khách sáo với A Âm, nhưng trong sự khách sáo này lại mang theo ám muội, khiến một câu chào buổi sáng không hợp thời điểm này giống như ẩn ngữ dạt dào tình ý.

A Âm trực tiếp vạch trần ẩn ngữ của A La: "Bốn tiếng trước, khi chị tỉnh lại, cũng nói câu này."

A La bật cười, cúi đầu dựng bút chấm mực.

A Âm không muốn vòng vo với A La, nhìn động tác nắm lấy ống tay áo của A La, lên tiếng: "Bệnh của chị, khi nào mới khỏe thế?"

A La chuyên tâm di chuyển cổ tay: "Mấy ngày nay đỡ nhiều rồi, qua hai ba ngày nữa thì không cần dùng thuốc nữa."

A Âm "ờ" một tiếng, hai tay chống lên mép bàn, cúi lưng xuống, thăm dò hỏi A La: "Thuốc này, em sắc giúp chị, được không?"

Động tác của A La khựng lại, ngẩng mắt nhìn A Âm.

A Âm dứt khoát ngồi lên bàn, cúi đầu nhìn A La, ấn đường khẽ nhíu lại, cắn môi dưới, mới nói: "Diêm La đại nhân, trước đó chúng ta đã nói rõ, em không miệng nói một đằng bụng quằng một nẻo nữa, sẽ đối đãi chân thành với chị, đúng không?"

Một câu gọi "Diêm La đại nhân" của A Âm chạm vào tim A La, lại thêm khuôn mặt quyến rũ vô cùng, vẻ nịnh nọt tự nhiên được ánh mặt trời tôn lên, nuốt hồn ngậm phách như thể thành tinh thành quái. Thế là A La đặt bút xuống, cầm khăn lụa ở một bên khẽ lau đi vết mực giữa kẽ tay, nhỏ tiếng nói: "Em không hỏi, tôi cũng sẽ nói với em."

"Chỉ là, tôi không biết nên mở lời thế nào."

A La khẽ cúi đầu, ánh mắt nhìn xuống vết mực chưa khô, thong thả lướt qua mấy chữ kia một lượt, sau đó ngẩng đầu nhìn vào mắt A Âm, lồng ngực trũng xuống.

Đột nhiên A Âm cảm nhận được cảm giác hoảng hốt trước giờ chưa từng có trong động tác muốn lên tiếng của A La, cô nắm lấy tay A La, khẽ cất cao giọng: "Rốt cuộc chị đã làm gì?"

Trong đầu A Âm lướt nhanh một lượt qua những cuốn thoại bản: "Tu hình người? Sửa Phủ Gian Tịch? Hay là... chị muốn tạo phản?"

A Âm hít sâu một hơi, sắc mặt phảng phất tái đi, ngữ điệu nhanh như đổ hạt đỗ: "Chị tuyệt đối đừng làm chuyện ngốc nghếch, làm chuyện đại nghịch bất đạo làm gì, chị yên tâm làm Diêm Vương lão gia của mình đi, em mới có núi dựa, chị..."

Đôi vai gầy gò của A La run lên, nụ cười yếu ớt lại sạch sẽ, A La lắc đầu: "Không phải vì em, là nguyên nhân của tôi."

Trái tim thấp thỏm treo cao của A Âm vừa hạ xuống một nửa, đang trong trạng thái không lên cũng chẳng xuống, cô nhìn A La rút tay ra, đưa lên cổ mình, hất tóc sang một bên, sau đó chầm chậm cởi từng khuy áo trường bào từ trên xuống dưới.

Làn da trắng trẻo mịn màng chầm chậm hiện ra dưới trường bào đen, giống như đan thanh* thượng hạng đang bộc lộ tài năng, A Âm chăm chú ngắm nhìn, hơi thở ngừng lại, sự căng thẳng vì bị thu hút lộ ra từ đôi môi hé mở, vừa mới ngóc đầu ra, liền bị đánh tới hồn bay phách tán trong động tác quay người của A La.

Con ngươi A Âm trống rỗng, khó lòng tin tưởng nhìn tấm lưng trần của A La.

Đường cong trên eo vẫn đẹp như tranh vẽ, xương bả vai giống như cánh bướm mai phục bên trên, chính giữa là một khe núi nông, hiện lên chiếc bóng dè dặt trên làn da như ngọc Dương Chi*. Đây sẽ là một thân thể được điêu khắc tinh xảo, nếu có thể bỏ qua những vết sẹo hỗn loạn bên trên.



Vết sẹo đó đã rất nhạt, bên mép thấp thoáng màu đỏ, là da non mới mọc lại, nhưng A Âm nhìn độ rộng của vết sẹo ấy, cùng hình dạng đan chéo ngoằn nghèo in bên trên, không khó tưởng tượng người trước mặt phải chịu giày vò thế nào.

A Âm nắm chặt tay, sau đó hít sâu một hơi rồi thả ra, đầu ngón tay không hề có động tác, ngay cả dũng cảm để sờ một cái cũng không, chỉ dính chặt lay lên phần đùi run rẩy, đôi môi mím rồi lại mím, mới giúp ngữ điệu không quá cứng nhắc: "Đây chính là... roi nuốt hồn?"

A La ngẩn ra, nghiêng mặt nhìn về phía khóe môi ra sức kìm nén của A Âm, một lúc sau mới gật đầu.

"Vốn dĩ tôi có một mối hôn sự."

Vừa mới mở đầu, sắc mặt A Âm đã trắng toát, A Âm ngẩng đầu lên nhìn A La, quên cả việc quản lý ánh mắt hoảng loạn.

A La dùng ánh mắt an ủi A Âm: "Phủ Thái Sơn cai quản linh hồn tam giới, tự nhiên sẽ có thần tiên dòm ngó. Hơn sáu trăm năm trước, tộc Hồ ở Đồ Sơn liền cầu thân phủ Thái Sơn, Lệnh Hoành hứa gả tôi cho Đồ Sơn Thị, hôn lễ được định vào năm 1967, ghi trong Phủ Gian Tịch."

A La rũ mắt: "A Hoành từng hỏi tôi, khi đó tôi chưa gặp em."

Một câu chưa gặp, bóp lấy trái tim rơi rụng của A La, bên trên vẫn nhuốm bụi bặm, ngấm tới thấp thoáng cơn đau.

A La nói: "Hiện tại tôi không muốn gả nữa."

A La động đậy mi mắt, khiến A Âm nhìn ra chút ngạo mạn và cao quý được che giấu cực kì tốt, sự ngạo mạn này khiến A La chỉ có thể nói tới đây, những chuyện khác không muốn nhắc lại.

Sau khi A La quay về phủ Thái Sơn, liền dâng thư hủy hôn tới Phủ Gian Tịch, bị phạt tám mươi mốt roi nuốt hồn, khi cô quỳ giữa đài xử phạt vẫn nghi hoặc, roi nuốt hồn, roi là ba hồn bảy phách, không tiếc dùng đau khổ lột da lóc thịt, quất lên thần hồn tới nỗi Phật khóc quỷ gào.

Cô hấp thụ minh khí bên Hoàng Tuyền, nào có ba hồn bảy phách.

Mãi tới khi phát roi đầu tiên của chiếc roi to bằng ngón tay quất lên trên lưng, trong sự đau đớn tới xé gan xé phổi cô mới nhìn rõ một chiếc bóng giống hệt với bản thân nhô lên từ ấn đường, gào thét một tiếng chấn động vạn quỷ bên Hoàng Tuyền.

Địa phủ chấn động, Diêm La bị thương, bách quỷ sợ hãi, Thái Sơn héo tàn.

Cô đổ mồ hôi nhễ nhại nằm sấp trên đất, trên lưng giống như sinh ra ngàn vạn ngọn lửa, thiêu đốt suy nghĩ của cô tới run rẩy, khó nói thành câu. Cơn đau kịch liệt xé gan xé phổi tới nỗi thở cũng không dám thở mạnh, khiến cô chỉ có thể mím chặt lấy đôi môi mất sạch sắc máu chậm chạp nhớ lại.

Nhớ lại linh hồn có đường nét hoàn chỉnh ban nãy, nhớ lại giọt nước mắt trên tờ giấy viết thư, nhớ lại thời điểm nhìn thấy cô gái như gà trọi bên cầu Nại Hà kia, lồng ngực nặng trĩu run lên, giống như có thứ gì đó đang mọc rễ.

Ánh sáng trút xuống như sợi tơ lọt vào trong mắt.

Con ngươi màu hổ phách của A La lấp lánh phát sáng, hoàn hảo lại chứa đựng chiếc bóng ngẩn ngơ của cô gái trước mặt, cô đưa tay phải ra, đầu ngón tay chạm vào gò má thanh lịch tao nhã của A Âm, nói với A Âm: "Em khóc ra linh hồn của tôi."

Chua xót trong lòng A Âm như nước dâng thì thuyền lên, thì ra tiếng rên rỉ và thở dốc ngày đó của A La là vì bôi thuốc, thì ra bản thân từng đối xử tệ hại với A La, nhưng từ đầu tới cuối A La vẫn dùng sự kiên trì và rộng lượng với giới hạn cực đại với cô, cô bắt đầu không khống chế được nhớ tới thời điểm bảo Lý Thập Nhất gọi A La quay về, A La đang phải khổ sở chống đỡ thế nào, nhưng vẫn như ngựa không ngừng vó nhanh chóng quay về bên cô.

Khoảng cách cùng sự xa lạ của A La, thì ra là không muốn để cô phát hiện, sợ cô lo lắng, còn bản thân sơ ý giống với mong muốn của A La, tin tưởng căn bệnh cảm lạnh mà ngay tới Tiểu Thập Cửu cũng nhìn ra sơ hở.

A Âm cắn chặt lấy môi dưới, không muốn khóc, cũng không thể khóc.

Thế là cô chỉ lặng lẽ thả lỏng đôi môi bị ngược đãi, muốn nói gì đó, nhưng lục tung phèo phổi, cũng chẳng có nửa câu ra hồn. Cô ngẩng đầu, lại thấy A La nhìn cô thật lâu, yên lặng quá mức.

A Âm hít một hơi, hỏi A La: "Nhìn em làm gì?"

A La nói: "Sợ."

"Sợ gì?"

"Sợ em đau lòng." A La khẽ cười, "Cũng sợ em không đau lòng."

Trái tim A Âm thắt lại, ngửa cằm hỏi A La: "Thế chị nhìn ra gì rồi?"

A La kéo lấy tay A Âm, cười như mong muốn đã thành hiện thực: "Em đau lòng, lại sợ tôi nhìn ra em đau lòng."

...

Chú thích:

1. Đan thanh: chỉ hai màu đỏ và xanh, là hai màu vẽ thường dùng trong tranh Trung Quốc ngày xưa, để chỉ hội họa, nét vẽ.

2. Ngọc Dương Chi: thuộc loại đá quý hiếm thượng phẩm, mang trong mình một màu trắng tinh khiết, bên trong có nhiều chất khoáng và hạt ngọc mịn.

Chương 82Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.