Đồ Tiểu Ninh vừa về nhà thì đã nhìn thấy cha mẹ đang đầy gian xảo đứng ở bệ cửa sổ. Cô treo túi lên kệ.
“Được rồi, người cũng đã đi rồi, đừng nhìn nữa.”
Cha mẹ cười cười vây quanh cô: “Thế nào?”
“Thì như vậy thôi.” Đồ Tiểu Ninh thay giày, ném cho cha một ánh mắt như nhìn kẻ phản bội.
“Nghe nói ngoại hình đẹp hết sảy luôn, đúng không?” Bà Đồ hỏi.
Đồ Tiểu Ninh nóng gần chết, đi tới phòng bếp uống nước: “Sao thế? Cô Ngô chưa gửi ảnh cháu trai của cô ấy cho mẹ à?”
Bà đi theo cô: “Cô ấy cứ thần thần bí bí, nói cháu trai không thích chụp hình, tai nghe không bằng mắt thấy.” Bà đẩy cánh tay Đồ Tiểu Ninh một cái: “Rốt cuộc thế nào?”
Đồ Tiểu Ninh cảm thấy buồn cười: “Mẹ, mẹ cứ trực tiếp đi xem mắt cũng được đó.”
Cha liếc cô một cái: “Ăn nói kiểu gì với ‘chị Từ’ đấy hở?”
Đồ Tiểu Ninh dùng ánh mắt ‘khinh thường’ nhìn cha, đang chuẩn bị về phòng thì lại bị mẹ ngăn lại: “Nói nhanh lên xem nào, trông cậu ta thế nào?”
“Đẹp trai, đẹp trai đến mức khiến người đời phải phẫn hận.” Đồ Tiểu Ninh nhìn dáng vẻ sốt ruột của bà rồi nói.
Mẹ liếc cô một cái: “Nói hẳn hoi!”
“Con nói chuyện hẳn hoi rồi mà.” Câu này của Đồ Tiểu Ninh là nói thật.
“Vậy cô Ngô không nói ngoa nhỉ?” Mẹ cô nghi ngờ, lại hỏi: “Cậu ta làm nghề gì thế?”
Đồ Tiểu Ninh lại rót cho mình một cốc nước: “Làm ở Cục quản lý ngân hàng.”
“Quản lý ngân hàng? Vậy cậu ta là giám sát ngân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-phong-an-hon/215067/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.