“Trong thang máy một lần, trong phòng trà một lần.” Đồ Tiểu Ninh nghiêm túc giải thích.
“Vậy không nên mời hai bữa sao?” Kỷ Dục Hằng đứng dậy cầm lấy áo khoác của mình, vắt lên khuỷu tay, nhìn cô.
Đồ Tiểu Ninh ngẩn ra.
“Bạn học Đồ không đi sao? Hay là hôm nay cô định mời tôi ăn tối?” Lúc Kỷ Dục Hằng nói lời này đã đứng trước mặt Đồ Tiểu Ninh. Khung cửa phòng kiểu Nhật rất thấp, anh cần cúi người mới có thể đi ra, mà Đồ Tiểu Ninh vừa vặn chắn ở cửa, lúc anh cúi đầu, khoảng cách giữa hai người rất gần.
Đồ Tiểu Ninh còn nhìn xuống, ở góc nhìn của cô có thể nhìn thấy hàng lông mi dày của anh, còn ngửi thấy mùi bạc hà quen thuộc.
“Đi thôi, đi thôi.” Cô vội vàng cầm túi xách của mình và nhường cho anh một lối đi.
Kỷ Dục Hằng không trực tiếp bước ra, mà là kéo cửa ra một chút, sau đó chờ cô đi trước.
Đồ Tiểu Ninh cũng không khách sáo, đi ra ngoài trước.
Vừa lúc có những người trong phòng khác đi ngang qua, mấy người đàn ông uống quá nhiều rượu đi bộ có chút ngả nghiêng, suýt nữa đụng phải Đồ Tiểu Ninh, Đồ Tiểu Ninh theo bản năng lui về phía sau, còn tưởng rằng mình sắp va vào Kỷ Dục Hằng, quay lại, anh còn chưa ra khỏi phòng, tay đặt lên đỉnh khung cửa kiểu Nhật Bản, mới không để cho cô đụng vào đầu.
Đồ Tiểu Ninh nhìn anh thu hồi lại bàn tay, hẳn là quá cao nên đỡ khung cửa một chút mà thôi.
Cô không đợi anh, quay lại và đi về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-phong-an-hon/215066/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.