Khi Lục Chiêu hoảng loạn tìm được nàng, nàng đang trốn trong bụi hoa, lặng lẽ rơi nước mắt.
“Xin lỗi điện hạ, thần thiếp chỉ là… chỉ là nhớ đứa trẻ ấy một chút thôi.”
Có lúc, Lục Chiêu nghe thấy a tỷ trong mơ gọi tên thân mật của đứa con, tỉnh dậy thì khóc đến đứt từng đoạn ruột gan.
Cũng có lần, nàng nắm lấy vạt áo Lục Chiêu, cắn răng hỏi:
“Ả độc phụ ấy đã g.i.ế.c con của ngài, điện hạ, vì sao ngài không g.i.ế.c nàng để trả thù cho đứa trẻ?”
Đôi mắt Lục Chiêu đỏ hoe, chỉ biết cúi đầu bất lực.
Hắn không còn sủng ái Mạnh Tuyết Dao nữa, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn sẽ g.i.ế.c nàng.
Những tình cảm đã từng có, như ngọn lửa âm ỉ, thi thoảng lại bùng lên trong những giấc mơ đêm của hắn.
Hắn điều tra kỹ vụ cướp xe ngựa, tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau là a huynh, và quy hết mọi tội lỗi lên đầu huynh.
A huynh bị áp giải vào đại lao của phủ Thái tử ngay trong đêm đó.
Huynh bị xích sắt xuyên qua xương bả vai, treo chặt vào bức tường lạnh lẽo.
Mỗi lần huynh cử động, đều phải chịu những cơn đau thấu xương.
Mỗi cơn đau ấy lại khắc vào cơ thể huynh những dấu ấn không thể xóa nhòa.
Lục Chiêu đích thân đến đại lao, cầm lấy thanh sắt nung đỏ, dí mạnh lên n.g.ự.c huynh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nuong/3735893/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.