A huynh vỗ nhẹ lên đỉnh đầu Mạnh Tuyết Dao, thích thú ngắm nhìn “tác phẩm hoàn hảo” của mình.
“Điện hạ đã từng thấy a tỷ của ta cắt tỉa mẫu đơn chưa? Lương tì quốc sắc thiên hương, được điện hạ sủng ái, đương nhiên là bông mẫu đơn đẹp nhất mà ta từng hái.
“Chỉ là, Lương tì không giống như những bông hoa thông thường, chỉ có gai nhỏ. Con nàng có tay, có chân, thế nào cũng không thể nhét vào chiếc bình mà ta đã dày công chuẩn bị cho nàng.
“Vì vậy, ta đành phải tỉa bớt cành lá. Đầu tiên là chặt tay, rồi chặt chân, để nàng trở nên tròn trịa, vừa vặn đặt vào trong bình.”
Sắc mặt Lục Chiêu tái nhợt, trong ánh mắt dần hiện lên sự kinh hãi.
“Ngươi… ngươi thật độc ác! A Dao luôn bảo vệ ngươi, vậy mà ngươi lại tổn thương nàng như thế!”
A huynh làm ra vẻ ngạc nhiên:
“Hóa ra a tỷ chưa giải thích rõ ràng với ngài sao? Vậy để ta kể thay nàng.”
Thời gian quay trở lại ba tháng trước.
Trong đại lao của phủ Thái tử, Mạnh Tuyết Dao lao vào người a huynh, khóc lóc kể lể rằng nàng ta đã hoàn toàn thất sủng.
A huynh ghé sát vào tai nàng, nhẹ giọng nói:
“Lương tì, ta vẫn còn một kế, giúp nàng lấy lại ân sủng.”
Kế hoạch là, a huynh giả vờ đưa Mạnh Tuyết Dao bỏ trốn, khiến Lục Chiêu nổi cơn ghen tuông,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nuong/3735894/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.