Nàng ta ăn mặc đẹp hơn bất kỳ lần nào trước đây.
Sắc đẹp lộng lẫy đến mức khiến a tỷ khẽ nheo mắt lại, chỉ cảm thấy chói mắt.
Đã đến mức này, nếu Mạnh Lương tì cũng xuất hiện, hẳn là người của Lục Chiêu cũng sắp tìm được a tỷ rồi.
Trên khóe môi của a tỷ lại hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
“Lương tì, ngươi đến đây để mang cơm cho ta sao?”
Nhìn dáng vẻ không biết sống c.h.ế.t của a tỷ, Mạnh Tuyết Dao tức đến mức giận sôi gan.
Nàng ta túm lấy búi tóc của a tỷ, ép nàng ngẩng mặt lên đối diện với mình.
“Con tiện nhân, suốt ngày giả vờ đáng thương để được điện hạ che chở, cuối cùng vẫn rơi vào tay ta! Để xem ta khiến ngươi sống không bằng chết!”
A tỷ không phản kháng, chỉ run rẩy đôi môi, nhẹ nhàng ghé sát tai Mạnh Tuyết Dao, nói khẽ:
“Lương tì, ngươi còn nhớ không, đã từng có một tiểu cô nương… c.h.ế.t trong tay ngươi.”
Cơ thể Mạnh Tuyết Dao cứng đờ.
Máu tươi dính trên tay nàng quá nhiều, đến mức nàng không nhớ nổi đã kết thúc mạng sống của ai vào năm nào tháng nào.
“Hừ, ngươi đang nói nhảm gì thế? Muốn uy h.i.ế.p ta sao? Cũng không nhìn lại ngươi là thứ gì, ngươi cũng xứng à?”
Mạnh Tuyết Dao giận dữ giáng cho a tỷ vài cái tát, mạnh đến mức khiến nàng hoa mắt chóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nuong/3735892/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.