Mạnh Tuyết Dao lại rơi vào trạng thái tự nghi ngờ bản thân.
“Ta đã ở bên điện hạ lâu như vậy, thế mà bụng lại không chút động tĩnh. Chẳng lẽ… ta không thể sinh con sao?”
Nàng nhìn bụng của a tỷ ngày một lớn hơn.
Càng lúc càng không yên lòng.
Cho đến một buổi sáng, Mạnh Tuyết Dao lại giật mình tỉnh dậy từ một cơn ác mộng, chạm phải ánh mắt kinh ngạc của a huynh.
Nàng vội bò tới trước gương, thứ nàng nhìn thấy là nửa gương mặt bên phải, đầy những mụn nước đỏ li ti.
Xấu xí như một ác quỷ vừa bước ra từ địa ngục.
Nàng hét lên thảm thiết, ném vỡ tấm gương thành từng mảnh.
“Mau đi gọi điện hạ!”
Nhưng làm sao Lục Chiêu có thể đến chứ?
Hắn còn bận chăm sóc bụng bầu của a tỷ, đâu thèm để tâm đến nữ nhân ác độc suýt chút nữa hại c.h.ế.t đứa con của hắn.
Mạnh Tuyết Dao đau lòng đến không thốt nên lời, a huynh chăm chú nhìn nàng một hồi, rồi bất ngờ quỳ một gối trước mặt nàng.
“Lương tì, nếu là trước đây, điện hạ nhất định sẽ không bận tâm đến vết thương trên mặt của nàng.
“Nhưng bây giờ đã có Thẩm Vân Dao, điện hạ nhìn thấy gương mặt của nàng, chỉ e sẽ càng thêm chán ghét nàng và càng sủng ái nàng ta hơn.”
A huynh rút ra một con d.a.o nhỏ, đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nuong/3735891/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.