Đối với Mạnh Tuyết Dao, việc chiếm lại trái tim của Lục Chiêu thực sự quá dễ dàng.
Nàng đắc ý, đồng thời không chờ được mà muốn giáng một cú trời giáng vào a tỷ, chứng minh rằng vị trí của nàng trong lòng Lục Chiêu là không thể thay thế.
“Từ trước đến nay, bao nhiêu tiểu thư khuê các nhà danh giá cũng không tranh được với ta, kẻ thì bị sẩy thai, kẻ thì bị đày vào lãnh cung.
“Còn ngươi, một con tiện nhân bán hoa, dù có bò lên giường của Thái tử thì cuối cùng cũng chỉ có đường c.h.ế.t dưới tay ta mà thôi!”
Mạnh Tuyết Dao dẫn theo một đoàn lớn nha hoàn, bà tử xông thẳng vào viện của a tỷ, chỉ vào hồ nước bên ngoài mà nói:
“Thường nghe điện hạ khen ngợi muội muội dịu dàng hiền thục. Mấy ngày trước, ta vô tình làm rơi một đôi hoa tai ngọc trai, chắc hẳn rơi trong hồ nước này. Muội đi vớt lên cho ta.”
Kinh thành đã vào đông, tuyết rơi lất phất, mặt hồ phủ một lớp băng mỏng.
Mạnh Tuyết Dao nhìn a tỷ với ánh mắt đầy đe dọa:
“Là ngươi tự nhảy xuống, hay để ta giúp?”
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên:
“Điện hạ, sao ngài lại hạ triều sớm vậy?”
Ánh mắt của Lục Chiêu vô thức rơi trên người a tỷ, trán hắn nổi gân xanh.
“Đây là đang làm gì?”
A tỷ gạt những lọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nuong/3735890/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.