Mạnh Tuyết Dao bất chấp trời mưa to, lao tới tiểu viện nơi a tỷ ở, bàn tay run rẩy siết chặt một thanh trường kiếm.
Nàng không nghe lời khuyên can của a huynh, đôi mắt đỏ ngầu, tràn ngập sát ý.
“Con tiện nhân đó là thứ gì? Chỉ là một đứa bán hoa rẻ rúng, mà dám tranh giành ân sủng của Thái tử với ta. Hôm nay, ta nhất định phải g.i.ế.c nàng!”
Nhưng qua khung cửa sổ, Mạnh Tuyết Dao nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Lục Chiêu đang ôm lấy a tỷ, gọi nàng hết lần này đến lần khác—
“A Dao, A Dao.”
Mạnh Tuyết Dao phát ra một tiếng hét thảm thiết:
“Lục Chiêu, ngài điên rồi sao? Nàng ta chỉ là một kẻ giả mạo, ta mới là người ngài thật lòng yêu thương!
“Sao ngài có thể dùng nhũ danh của ta để gọi một kẻ thấp hèn như nàng ta!”
Lục Chiêu che chắn cho a tỷ đang run rẩy phía sau mình, nét mặt lạnh lùng, đoạt lấy thanh kiếm trong tay Mạnh Tuyết Dao, rồi ra lệnh cho thị vệ đưa nàng ta trở về phòng.
“Ngươi không được phép bước vào viện của Thẩm Sung Nghi nữa.”
Hắn lại liếc a huynh một cái, ánh mắt âm u, lạnh lẽo.
“Nàng cũng không được lại gần Thẩm Sung Nghi nửa bước, nếu không, ta sẽ lập tức g.i.ế.c nàng.”
Linh hồn ta lơ lửng giữa không trung, lặng lẽ thưởng thức màn kịch này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nuong/3735889/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.