Lông mày ánh mắt huynh vẫn tuấn tú như xưa, chỉ là trên má trái mới có thêm một vết sẹo.
Trước sạp hoa đứng đầy thị vệ phủ Thái tử, Mạnh Lương tì che mặt bằng quạt tròn, uốn éo dáng liễu mà bước tới.
“Đồ gì đây, bán hoa mà ăn mặc ra cái bộ dạng này.”
Nàng ta cười một cách độc ác.
“Người đâu, lột mũ và y phục của ả xuống cho ta xem. Ta muốn nhìn thử, hồ ly tinh gì lại giả thần giả quỷ đến thế!”
A huynh túm lấy a tỷ, xé toạc vạt áo kín cài chặt, để lộ phần cổ trắng muốt.
“A! Mạnh Lương tì, dân nữ không dám nữa!”
A tỷ sợ đến thất thanh kêu lớn.
Người qua lại đều nhìn nàng với ánh mắt đầy cảm thông.
Dưới chân Hoàng thành, ai không biết Mạnh Lương tì dựa vào sự sủng ái của Thái tử mà ngang ngược càn quấy, chưa từng xem bá tánh ra gì.
Nữ tử bán hoa này, chỉ trách nàng ta xui xẻo mà thôi.
Mạnh Lương tì cầm chiếc quạt tròn, cười đắc ý.
“Sao còn không cho xem? Chẳng lẽ xấu xí đến mức không dám lộ mặt, nên mới phải che kín như vậy.”
Ngay khi a huynh định giật mũ màn của a tỷ, một giọng nói lạnh nhạt vang lên, ngăn lại hành động của huynh.
“Thẩm Quế, ngươi đang làm gì đó?”
Lục Chiêu vừa tan triều về phủ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nuong/3735885/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.