Mạnh Lương tì cũng cảm thấy câu nói đó buồn cười.
Đôi tay trắng nõn như mầm hành non, đeo bảo giáp gắn đá quý, từng chút từng chút cào lên gương mặt a tỷ.
Những vết cào đỏ thẫm hiện lên rõ ràng.
“Con tiện nhân, đừng tưởng ta không nhìn ra, ngươi cố ý giả vờ yếu đuối đáng thương là để khiến điện hạ thương hại, rồi giữ ngươi làm ấm giường, khỏi phải chịu khổ dưới nắng độc mà bán hoa kiếm sống.
“Ngươi đúng là nằm mơ giữa ban ngày! Có ta, Mạnh Tuyết Dao, ở đây, cho dù ngươi có cởi sạch bò đến trước mặt điện hạ, ngài ấy cũng không thèm liếc mắt đến ngươi đâu. Tốt hơn hết là từ bỏ ý định trèo lên giường đi!”
Gương mặt a tỷ tràn ngập nhục nhã, nơi khóe mắt rỉ ra một giọt lệ trong veo.
Mạnh Lương tì nhếch môi cười lạnh, buông tay ra:
“Thẩm Quế, lột da mặt của ả xuống.”
A huynh mặt không đổi sắc, từ trong tay áo rút ra một con d.a.o găm.
Lưỡi d.a.o lạnh lẽo áp lên gương mặt a tỷ, nàng sợ hãi run rẩy.
Ta dốc hết sức mình chắn trước mặt a tỷ.
Nhìn thấy con d.a.o trong tay a huynh xuyên qua hồn ta, gần như chạm đến gương mặt của a tỷ, một mũi tên sắc nhọn từ xa bay tới, đ.â.m xuyên qua cổ tay a huynh.
Trong chớp mắt, m.á.u tươi trào ra.
A huynh đau đớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nuong/3735886/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.