Hàng xóm láng giềng thì chỉ trỏ bàn tán về a tỷ.
“Nhìn Thẩm Tường kìa, cái người nữ nhân thôn quê lúc trước luôn đầu bù tóc rối, nay lại đang ăn bánh bao nhân m.á.u của muội muội, sống sung sướng biết bao!”
“Thẩm Tường ngày ngày trang điểm lộng lẫy thế kia, chẳng lẽ định gả vào nhà quyền quý làm thiếp sao? Thật không biết xấu hổ!”
Ta tức giận muốn chết, chỉ muốn lao xuống xé nát miệng mấy mụ nữ nhân lắm điều đó.
Các người thì biết gì chứ!
Các người đâu có biết, a tỷ và a huynh đã chịu bao khổ cực vì ta trước đây.
Bây giờ ta c.h.ế.t rồi, a tỷ và a huynh có tiền, thoát khỏi gánh nặng là ta, bọn họ có thể sống cuộc đời mà họ mong muốn.
Ta nghĩ, cái c.h.ế.t của ta quả là đúng lúc.
Nhưng tại sao, rõ ràng ta đã thành quỷ, trái tim lại vẫn đau đớn đến nghẹt thở?
Bởi vì ta không cam lòng!
Ta không cam tâm!
Tại sao ta không làm sai điều gì, lại phải bị Mạnh Lương tì g.i.ế.c hại một cách tàn nhẫn như vậy?
Tại sao a tỷ và a huynh phải đánh đổi mạng sống của ta, mà cũng chỉ có được cuộc sống chẳng bằng một phần vạn của Thái tử?
Chẳng lẽ những kẻ dân đen thấp cổ bé họng như chúng ta, sinh ra là đáng bị quyền quý nghiền nát thành bùn, rồi chỉ nhận được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nuong/3735884/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.