Ngày hôm sau tan học về, vì gió trên đường rất mạnh nên Úc Hữu Minh chu đáo cởi áo khoác của mình đưa cho Trà Thư, "Hữu Minh đúng là người ân cần." Úc Hữu Minh cười nhẹ sau khi nghe điều này, trong đôi mắt màu hổ phách lấp lánh như ánh sao. Anh nhẹ nhàng nâng tay của Trà Thư lên, rồi hôn lên mu bàn tay cậu một cách tôn kính. "Ngứa... Đừng, người khác thấy thì ngượng lắm." Sự ghen tị của Nghiêm Dực Lẫm bùng lên ngay lập tức, y kéo Trà Thư vào lòng rồi ném chiếc áo khoác của Úc Hữu Minh xuống đất, sau đó y khoác lên người Trà Thư chiếc áo đen của mình, "Đừng ép Thư Thư làm những điều em ấy không thích." Nhìn thấy biểu hiện của hai người như thể sắp đánh nhau, do đó Trà Thư rời khỏi vòng tay của Nghiêm Dực Lẫm và trả lại áo khoác cho y rồi chào tạm biệt hai người họ. Trà Thư chạy nhanh về nhà bất chấp những cơn gió lạnh buốt của mùa xuân, khi về đến nhà cậu bỗng cảm thấy trong người nóng bừng và đầu óc choáng váng. Có lẽ vì cậu bị rơi xuống nước trong chuyến đi chơi xuân, cộng với gió thổi mạnh trên đường đã khiến cậu bị cảm lạnh. Đúng lúc Trì Dung Thanh cũng về đến nhà, thấy Trà Thư bèn nói, "Chào mừng em về nhà, Thư Thư." Nhưng hắn nhìn kỹ lại thì thấy Trà Thư nằm trên sô pha với khuôn mặt đỏ lạ thường, đến kiểm tra mới phát hiện trán cậu nóng ran nên hắn vội lấy nhiệt kế ra kiểm tra, một lúc sau hắn thấy nhiệt độ đo được là 38,7°C. Hắn lập tức đi tìm thuốc hạ sốt trong hộp thuốc và đổ nước ấm vào trong ly, chậm rãi nâng đầu Trà Thư lên. Hắn nhìn đôi lông mi dài đang khẽ rung lên nên nhẹ nhàng lấy khăn ấm giúp cậu lau mặt, hắn từng chút một đút nước cho Trà Thư và cho cậu nuốt xuống thuốc hạ sốt. Lát sau, Trì Dung Thanh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen mượt của cậu. Vì sợ âm thanh nấu ăn làm cậu tỉnh dậy nên hắn bế cậu vào phòng ngủ, hắn nhẹ nhàng đặt đầu cậu lên chiếc gối bông mềm mại, đắp chiếc chăn bông lụa nhưng lại lo lắng chiếc chăn quá dày nên thay bằng một chiếc nhẹ hơn. Kế đó, hắn dán miếng dán hạ sốt lên trán Trà Thư và cho cậu uống vài ngụm nước ấm. Sau khi làm xong những thứ này, Trì Dung Thanh vào bếp nấu một bữa ăn thích hợp cho người bị cảm lạnh. Sau khi Trì Dung Thanh làm xong một phần công việc thì bầu trời cũng đã khoác lên mình một màu đen huyền bí, hắn lo lắng cho tình trạng của Trà Thư nên chạy vào phòng ngủ kiểm tra. Lúc này, Trà Thư đã khỏe hơn rất nhiều và khuôn mặt cũng không còn đỏ nữa, "Anh ơi... Lúc nãy em hơi khó chịu nhưng giờ đỡ hơn nhiều rồi." "Ừ, ngày mai không khí lạnh sẽ đến nên trời còn lạnh hơn hôm nay, nhớ mặc quần áo anh để ở trong phòng của em, cứ chọn một bộ em thích thôi. Ngày kia trời sẽ mưa, trên trường và trong phòng ngủ có ô chưa? Nếu chưa thì anh sẽ đặt ô trong phòng ngủ của em." "Dạ, cảm ơn anh đã quan tâm. Nhưng giờ lưng và cổ của em đau quá, anh có thể xoa bóp cho em được không?" Trà Thư nằm úp người xuống rồi vén áo lên làm lộ ra tấm lưng trắng như tuyết xinh đẹp dưới ánh đèn. Xương bướm run rẩy, cơ thể như bông hoa đào được chăm sóc tỉ mỉ, đôi môi hồng như cánh hoa đào và khuôn mặt đẹp như tranh vẽ. Nếu không phải Trà Thư đang nằm sấp thì chắc hẳn cậu đã thấy dương v*t của hắn cương cứng rồi, trong đầu hắn lúc này toàn là ý nghĩ muốn ** cậu, dùng dương v*t để dạy cho cậu rằng đừng tùy tiện quyến rũ đàn ông. "Cũng được... Nhưng mà anh chưa làm bao giờ, để anh thử xem." "Cảm ơn anh, anh là tốt nhất!" Đầu tiên, Trì Dung Thanh gãi nhẹ xương bướm của Trà Thư, "Anh nhẹ tay chút... Xin anh." Tiếp đến, hai tay hắn cùng nhau xoa bóp và chơi đùa với phần eo mẫn cảm, "Từ từ, anh, em thấy nhột quá." "Không sao, xoa bóp phải như thế này." Trì Dung Thanh dứt khoát cởi quần lót và quần của mình ra rồi ngồi lên trên mông của Trà Thư. Hắn dùng một tay xoa bóp trong khi tay còn lại sờ soạng thân thể quyến rũ của Trà Thư, một lượng lớn nước nhờn chảy ra quy đầu nhiễu xuống tấm lưng trắng nõn hoàn mỹ như tờ giấy trắng tinh khiết không tì vết, giờ phút này Trì Dung Thanh vô cùng hưng phấn. "Anh đang ngồi trên mông của em à? Mà sao anh chỉ dùng một tay vậy? Tay kia anh đang làm gì? Có cái gì đó nóng, nóng quá." Trà Thư hoang mang hỏi, có phải do tay hắn bị đau nên mới dùng một tay xoa bóp không? Hay là cái thứ trên lưng cậu thực ra là nước ấm làm tăng hiệu quả khi xoa bóp? Nói chung cậu cũng không biết nữa. "Ừ, là tinh dầu đó, tay kia đang đổ tinh dầu lên người Thư Thư thôi. Xoa bóp kiểu này sẽ càng thư thái hơn." Bàn tay to của hắn vuốt ve dương v*t của mình, xấu xa vỗ về dương v*t lên tấm lưng trơn trượt, chất lỏng dâm mỹ bôi khắp tấm trắng nõn tinh xảo dính ướt nhẹp. "Nhưng mà... khó chịu quá, đó là cái gì vậy ạ...? Nó to và dài như một cây tre á." "Là chai tinh dầu mà, Thư Thư đừng nghĩ nhiều." Trà Thư không tin nên muốn quay đầu nhìn lại, nhưng Trì Dung Thanh nhanh chóng đè đầu cậu lại, "Sao anh không để cho em xem? Chai tinh dầu gì mà dài thế, làm em tò mò quá." "Không, đó là bí mật độc quyền của anh." Trì Dung Thanh nhanh chóng vuốt ve dương v*t của mình và bắn tinh dịch nhớp nháp trên lưng Trà Thư. Hắn vươn đầu lưỡi ra liếm láp da thịt mềm mại, để lại một vệt nước bọt trong suốt dính lại trên lưng cậu, hắn say sưa vừa cắn vừa liếm để lại dấu răng sâu cùng vết đỏ với mục đích làm cả người cậu toàn là dấu vết của hắn, sau đó hắn sẽ lấy điện thoại chụp vài tấm ảnh. "Để em xem đi mà... A a anh... Đau quá, ưm... Anh làm gì đó!" "Mau dừng lại đi anh... Em không chịu đựng được nữa, á, ah..." Trì Dung Thanh phớt lờ tiếng kêu của Trà Thư và vẫn mạnh bạo nhét ngón tay vào cái miệng nhỏ của cậu, bắt chước giống dương v*t đâm ra rút vào, xoa bóp cái lưỡi mềm và mò mẫm lung tung trong khoang miệng của cậu. "Bé yêu sướng không, sướng hay không?" Bàn tay hắn sờ tới sờ lui trên tấm lưng tuyết trắng, rồi lại lần nữa ma sát dương v*t cương cứng lên da thịt mềm mại. Kế đó tay hắn mò vào quần lót của cậu, sờ hoa huy*t đã chảy ra nhiều nước dâm đến mức làm ướt cả quần, chỉ cần sờ vào một cái là toàn bộ bàn tay của hắn đều dính nước dâm nhớp nháp. "Chảy nhiều nước thế à, hoa huy*t dâm đãng." "... Đáng ghét... Em ghét anh." Trà Thư gắng gượng cất tiếng nói từ trong cổ họng, cậu cuống quýt muốt thoát ra nhưng dễ dàng bị hắn đè lại trên giường. "Anh buông em ra... Đừng xoa bóp nữa hu hu... Đừng mà a a..." Trà Thư bị đùa giỡn đến mức phải khóc thút thít xin anh trai buông tha cho mình. "Cũng được thôi, nhưng em phải tự nếm thử hương vị của mình." Trì Dung Thanh đưa ngón dính đầy nước dâm tay vào trong miệng Trà Thư, để cho chiếc lưỡi non mềm liếm láp, "Nếu em dám cắn, anh sẽ làm ** em bây giờ." Trà Thư vừa khóc lóc vừa lắc đầu, nước mắt rưng rưng trong khóe mắt, ngay cả chiếc gối cũng đã ươn ướt, "Sẽ không... Thư Thư không cắn anh..." "Ngọt không, ăn ngon lắm phải không?" "Ngọt... Ngọt lắm... Thích nhất." Trì Dung Thanh lau đi nước mắt trên mặt của Trà Thư bằng bàn tay đã dính đầy nước, sau đó hắn đưa bàn tay xuống sờ vào hoa huy*t đang chảy nước dâm rồi hắn đưa bàn tay lên liếm hết hỗn hợp nước bọt, nước dâm và nước mắt của cậu vào miệng, "Anh cũng thấy nó ngọt lắm." Biến thái... Đúng là một tên biến thái! Trà Thư rơi nước mắt nhiều hơn. Mặc kệ Trà Thư lắc đầu né tránh, nhưng hắn vẫn mạnh bạo nhét tay vào cái miệng nhỏ nhắn của cậu, chưa hết hắn còn liếm đi hết nước bọt chảy ra từ khóe miệng của cậu. "Anh... anh điên rồi..." Trà Thư nheo mắt, yếu ớt nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]