Gần đây Úc Hữu Minh bị bắt tham gia cuộc thi ở tỉnh, trùng hợp là trường cũng đang tổ chức đi chơi xuân nên Nghiêm Dực Lẫm đã có được cơ hội ở riêng với Trà Thư.
Trong lúc ở trên xe, Trà Thư bị say xe nên Nghiêm Dực Lẫm đi xin thuốc say xe từ các đàn em của mình, "Thư Thư, thuốc say xe đến rồi!"
Do Trà Thư chóng mặt nên ngoan ngoãn dựa vào bờ vai vững chắc của Nghiêm Dực Lẫm. Y cầm chai nước khoáng thân mật đút nước cho Trà Thư, nhìn hai má cậu ửng hồng như cánh hoa đào mà tim đập thình thịch không ngừng.
"Khụ khụ..."
Dòng nước trong suốt chảy xuống ngực Trà Thư làm ướt đẫm cả một khoảng lớn, Nghiêm Dực Lẫm thấy cậu bị sặc nên vỗ lưng cho cậu, kế đó y lấy giấy lau ngực cho cậu thì bất ngờ phát hiện có thứ gì đó mềm mại căng tròn.
"Đừng chạm... đừng chạm vào chỗ này..."
Lời nói của Trà Thư khiến Nghiêm Dực Lẫm cúi đầu, y thầm mắng mỏ bản thân ngay cả chuyện này cũng không làm xong thì làm sao có thể theo đuổi thành công người mình thích, "Rất xin lỗi Thư Thư, mình không cố ý."
Mấy đứa đàn em ngồi gần đó đều cười rôm rả. Đại ca của bọn họ rốt cuộc cũng có ngày bị người ta chê vụng về, lúc nào cũng răm rắp ngoan ngoãn nghe lời chẳng còn dáng vẻ ngạo mạn gì nữa.
Lục Dật Phàm nhìn cách cư xử của đại ca mà không khỏi liên tưởng đến một câu từng đọc trong sách, "Cho dù anh nổi loạn và ngỗ ngược đến đâu, nhưng sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nhan-me-khong-de-lam/258181/quyen-1-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.