Vì Trà Thư nên Nghiêm Dực Lẫm chăm chỉ đến lớp hàng ngày, đến giờ tan học y sẽ chạy ngay đến chỗ Trà Thư và trò chuyện với cậu về rất nhiều thứ. Tất nhiên, bạn cùng bàn của Trà Thư là Úc Hữu Minh cũng sẽ thường xuyên tham gia vào cuộc trò chuyện.
Dù Nghiêm Dực Lẫm có bất mãn nhưng vẫn không thể bày tỏ ra, vì y phải từ từ trò chuyện thế này mới biết thêm nhiều thông tin về Trà Thư.
Đôi khi Nghiêm Dực Lẫm chỉ cần ngắm Trà Thư ăn miếng rong biển, khi ấy đôi môi trái tim hồng hào lúc đóng lúc mở với đôi mắt sáng ngời lấp lánh như dải ngân hà, nhiêu đó thôi cũng đủ khiến Nghiêm Dực Lẫm cảm thấy thỏa mãn và vui sướng trong lòng.
Y muốn đi ăn rồi đi hát với Trà Thư, trong khi họ nói về bất cứ chủ đề nào Trà Thư thích thì y sẽ nhân cơ hội ngửi mùi thơm trên cơ thể cậu, chạm vào mái tóc đen mềm mượt của cậu, thấy khóe mắt cậu ửng đỏ và móng tay tròn xoe.
Tất nhiên, sẽ thật hoàn hảo nếu không có Úc Hữu Minh.
Nhìn thấy Úc Hữu Minh thân mật gọi Trà Thư là Thư Thư, y cũng không muốn bị lãng quên, "Tiểu Thư thích ăn gì, sau khi tan học hai người chúng ta đi ăn chung nha."
"Nghe giống chú cháu vậy, sao lại có cảm giác như loạn luân nhỉ." Úc Hữu Minh nhìn thoáng qua đã biết âm mưu của Nghiêm Dực Lẫm, anh muốn ám chỉ với Trà Thư rằng Nghiêm Dực Lẫm chắc chắn có ý đồ xấu.
Trà Thư nghe xong nhướng mày, nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nhan-me-khong-de-lam/258180/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.