Lúc Trì Dung Thanh và Trà Thư ngồi ăn tối, cậu bĩu môi rồi nói với vẻ ghét bỏ, "Sao anh lại tùy tiện sờ vào chỗ đó mà không hỏi em trước?"
"Miệng em bây giờ rất khó chịu, anh tùy tiện đút ngón tay vào là bất lịch sự lắm đó."
"Anh chỉ xoa bóp cho em thôi mà. Một người anh trai muốn em của mình được thoải mái, có gì không đúng hả?" Trì Dung Thanh vuốt ve chiếc ghế da, chống cằm nhìn khuôn mặt nhỏ đang đỏ bừng của Trà Thư.
"Nhưng... nhưng em không thích."
"Em không thích? Vậy tại sao hoa huy*t của Thư Thư lại mẫn cảm thế, cả hai cái đều chảy nước hết rồi."
"Đây... là một phản ứng bình thường, không có nghĩa là em thích nó." Tại sao cậu bị hắn chạm vào thì lại chảy nước...? Cậu cũng không biết rõ...
Em trai dẻo miệng lại tinh ranh, cần dương v*t dạy dỗ một phen mới ngoan ngoãn được.
Trì Dung Thanh đặt bàn tay đang chống cằm của mình xuống, từng bước đến gần Trà Thư.
Trà Thư cảm thấy người anh trai lạnh lùng trước mặt dường như đã biến thành một con sói hung dữ, ánh mắt của hắn sắc bén như thể muốn nuốt chửng cậu. Cậu lập tức hoảng sợ đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi nhưng nhanh chóng bị người đàn ông túm lấy ôm vào lòng, lồng ngực cường tráng của hắn áp vào lưng cậu.
Trì Dung Thanh dùng lực mạnh đến mức cậu không thể thoát ra được, "Buông em ra, anh! Anh đưa em đi đâu?"
Trà Thư đã cố phản kháng nhiều lần nhưng vẫn không có tác dụng gì, chỉ đành ngoan ngoãn để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nhan-me-khong-de-lam/258183/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.