Trường ở gần hơn so với tưởng tượng của cậu, chạy hơn năm phút đã tới trường. Lúc này khuôn mặt của Trà Thư đã đỏ bừng, cậu dựa vào gốc cây thở hổn hển rồi giơ tay lên nhìn đồng hồ, thấy còn còn sáu phút nữa chuông mới reo thì cậu lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, cậu không biết tại sao mọi người đều có biểu hiện kỳ lạ và ánh mắt sắc bén như thể muốn nuốt sống cậu vậy.
Trà Thư ngập ngừng khi thấy cả trai lẫn gái đều chỉ trỏ vào cậu rồi bàn tán xôn xao, thậm chí có người còn dám chụp hình cậu. Trước đây Trà Thư thường xuyên bị chụp hình nên không hề bất ngờ trước tình huống này, nhưng giờ cậu phải diễn vẻ ngại ngùng, chỉ muốn chạy nhanh đến phòng học và ngồi vào chỗ của mình.
Phong cảnh trên đường đi đẹp đến nên thơ với những cánh hoa anh đào nhẹ nhàng rơi xuống bể nước trong vắt, ánh nắng ấm áp dịu nhẹ chiếu xuyên qua những đám mây trắng, và những bông hoa kiểng khoe sắc tươi tắn lạ thường.
Nghiêm Dực Lẫm và các đàn em của mình đến ngồi dưới gốc cây hoa anh đào, thời điểm này cành lá xanh tươi đang rung rinh trong gió cùng những bông hoa tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
"Đại ca, tại sao chúng ta lại tới đây?" Lục Dật Phàm bên cạnh nghi ngờ hỏi.
Hắn thấy gò má của đại ca thoắt cái ửng hồng, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm về phía bên trái có lẽ đã thấy được người đẹp nào đó.
"Lát nữa mày sẽ biết." Khuôn mặt góc cạnh của Nghiêm Dực Lẫm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nhan-me-khong-de-lam/258178/quyen-1-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.