Mưa phùn kèm những bông tuyết rơi xuống trong làn sương mù, dần dần bao phủ một vùng đất rộng lớn. Trà Thư mặc chiếc áo khoác nâu xám, cậu cầm chiếc ô đen đi một mình trên cây cầu hiu quạnh.
Khuôn mặt sắc sảo và mỹ lệ của cậu tựa như kiệt tác xuất sắc nhất của Thượng đế. Mái tóc hơi dài che đi đôi mắt lạnh lùng, trên hàng mi dày và dài đọng lại những bông tuyết nhỏ xíu nhưng chớp mắt một cái là chúng sẽ tan biến ngay. Ngoài ra, đuôi mắt hơi sếch toát ra vẻ quyến rũ động lộng người, nhìn xuống dưới là đôi môi không chỉ có hình dáng cực chuẩn mà còn có màu đỏ tự nhiên, dường như người thợ nhuộm điều chế tỉ mỉ màu đỏ chỉ để tô điểm lên đôi môi của cậu.
Cậu vươn ngón tay lên bầu trời đen xám xịt. Màu hồng nhạt trên đầu ngón tay giống như màu cánh hoa đào đầu xuân, bông tuyết rơi nhẹ nhàng đáp xuống tay cậu khiến cảm xúc lạnh lẽo lan tỏa từ tay đến tận trái tim.
Mặc dù cậu mang theo ô vì tuyết rơi, nhưng cậu vẫn muốn cảm nhận cái lạnh của tuyết. Như thể người ta giam mình trong nhà mà vẫn mở toang cửa sổ đón những tia nắng hi vọng vào căn phòng nhỏ, nhằm chiếu sáng tất cả sự trống rỗng.
Trà Thư nhìn những khối hình vòm hình cầu trắng như ngọc được người ta tỉ mỉ chạm khắc, gió thổi đến khiến mặt hồ trong veo xuất hiện gợn sóng, cậu bỗng cảm thấy có một vận mệnh kỳ diệu đang vây lấy mình. Hồ nước có vẻ trong và nông nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nhan-me-khong-de-lam/258177/quyen-1-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.