Tôi kinh hồn bạt vía ở cùng Tạ Cảnh Chi một hồi.
Anh luôn đột nhiên hỏi tôi một số vấn đề rất kỳ lạ.
Làm cho tinh thần tôi căng thẳng tột độ.
Thấy anh ăn một ít cháo rau, tôi mới yên tâm rời đi.
Buổi tối, tôi trở lại trường học.
Tôi nhận được điện thoại của thầy Từ.
Nghe ông ấy nói rất vui vẻ:
“Tiểu Giang à, em đúng là có kinh nghiệm!”
“Tên nhóc bướng bỉnh kia vẫn luôn ăn không vô, bây giờ cuối cùng cũng có hứng ăn rồi!”
“Nó nói nó thích ăn cơm cùng em, nếu không sẽ không có hứng ăn…”
“Mấy ngày sau, em có thể bớt chút thời gian đi thăm nó một chút được không?”
Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ từ chối yêu cầu của thầy Từ.
Chưa kể chuyện này là do tôi gây ra.
Nhưng tại sao Tạ Cảnh Chi lại nói như vậy với thầy Từ?
Chẳng lẽ anh phát hiện ra gì đó rồi?
Tôi càng nghĩ càng lo lắng.
Gần như cả đêm không ngủ.
Ngày hôm sau chỉ có thể mang hai vành mắt thâm quầng đi đưa cơm cho Tạ Cảnh Chi.
Anh vừa thấy tôi thì lập tức nhíu mày lại:
“Em bị sao vậy?”
Tôi khó hiểu, mờ mịt ngẩng đầu: “Sao ạ?”
Anh đưa tay, ngón tay hơi lạnh xoa vành mắt quầng thâm của tôi:
“Không nghỉ ngơi tốt à?”
Tôi sợ tới mức vội vàng lui về phía sau một bước kéo dài khoảng cách với anh:
“Rất… rất tốt ạ.”
Anh yên lặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nguyet/3742744/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.