Ngày thứ ba, tôi hơi thích ứng được với động tác đút cháo cho Tạ Cảnh Chi.
Chỉ cần tôi coi anh như một bó cải trắng…
Ánh mắt Tạ Cảnh Chi có khả năng dìm c.h.ế.t người khác.
Tôi dứt khoát đưa một muỗng lên miệng anh.
Cửa phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng đồ vật rơi trên mặt đất.
Theo tiếng nhìn lại.
Cửa phòng bệnh không biết từ lúc nào đã có một đám người vây quanh.
Có giáo viên, có học sinh.
Đa số đều mang theo quà hoặc hoa đến thăm bệnh nhân.
Dẫn đầu, là bạn cùng phòng của tôi.
Lúc này cô ấy đang trợn mắt há hốc mồm nhìn tôi.
Giỏ trái cây trong tay đã rơi xuống đất.
Lúc ý thức được chuyện này, người tôi còn duy trì động tác nghiêng người đút cháo cho Tạ Cảnh Chi.
Bạn cùng phòng phản ứng kịp, nhanh chóng mang theo một đám người lui về sau, còn đóng cửa lại:
“Xin lỗi! Xin lỗi! Xin lỗi! Làm phiền hai người rồi! Thật sự xin lỗi…”
Cửa phòng bệnh đóng lại.
Nhưng rõ ràng cách âm không tốt.
Bởi vì tôi nghe thấy tiếng huyên thuyên bên ngoài.
“Trời ạ! Lại có con gái có thể đến gần thầy Tạ!”
“Trời ơi, phía của tôi lệch quá không thấy rõ, bọn họ vừa mới hôn nhau sao?”
“Nói cái gì đó? Bọn họ chỉ đang ăn cơm thôi!”
“Nhưng tôi cảm giác hai người họ suýt chút nữa thôi là hôn luôn ấy, hơn nữa ánh mắt của thầy Tạ sắp ăn cô gái kia luôn rồi.”
“Sao hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nguyet/3742745/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.