Tôi nhẫn tâm chặn Tạ Cảnh Chi.
Trong nháy mắt đã cảm thấy trống trải.
Nhưng cung b.ắ.n rồi thì mũi tên sẽ không quay lại.
Như vậy, Tạ Cảnh Chi sẽ vĩnh viễn không biết rằng anh yêu đương với học sinh của mình.
Tôi cố gắng sinh hoạt như thường lệ.
Nhưng lúc bị chen ngang ở căn tin, hoặc là lúc được sắp xếp công việc phức tạp, tôi theo bản năng muốn phàn nàn với Tạ Cảnh Chi, lại phát hiện tôi đã kéo anh vào danh sách đen từ lâu.
Tạ Cảnh Chi từng cố gắng nhờ giúp đỡ qua acc clone của tôi.
Nhưng sau khi tôi liên tục nói rằng mình bị từ chối, anh cũng không liên lạc với acc clone của tôi nữa.
Có lẽ, anh đã chấp nhận rồi.
Ngoại trừ nhìn thấy anh từ chân dung giảng viên nổi tiếng dán trên tường tòa nhà dạy học, tôi và anh hoàn toàn cắt đứt liên lạc.
Có một ngày thầy Từ lại bảo tôi đi sửa máy tính.
Khi tôi chạy thử máy, tôi vô tình nghe thấy cuộc điện thoại anh gọi đến.
Sắc mặt luôn luôn bình tĩnh của thầy Từ thoáng cái thay đổi:
“Cái gì? Ở bệnh viện nào? Bây giờ tôi qua ngay!”
Tôi thuận miệng hỏi: “Sao thế? Thầy Từ, ai bị bệnh sao ạ?”
Thầy Từ vô cùng lo lắng thu dọn đồ đạc:
“Là thầy Tạ, Tạ Cảnh Chi, chắc em cũng biết… Haizz! Không biết hai ngày nay nó bị sao nữa!”
Tôi ngẩn người trong nháy mắt.
Tạ Cảnh Chi?
Tạ Cảnh Chi vào bệnh viện?
Tôi không khống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nguyet/3742743/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.