Trợ lý xấu hổ rút tay về: "Hoắc tổng, chúng ta đi đường khác về đi."
Anh ta cẩn thận lái xe trên con đường phía sau cho đến khi đưa được người về nhà, không gặp phải bất kỳ động vật nhỏ hay đứa bé nào đột nhiên lao ra khỏi đường, cũng không có tài xế nào phóng xe bừa bãi bất chấp luật lệ giao thông. Suôn sẻ đến mức không thể tưởng tượng nổi, cứ như thế họ đã về đến nhà an toàn.
Trợ lý càng thêm tin tưởng Hoắc tổng sắp đổi vận!
Trợ lý vô cùng cảm động nhìn bộ lông xù trong tay Hoắc Vọng, ánh mắt như đang nhìn vị cứu tinh.
Lâm Úc có chút khẩn trương, cũng may rất nhanh cậu đã được Hoắc Vọng đưa vào thang máy.
Sau khi về đến nhà, Hoắc Vọng bèn đặt câu lên bàn ăn.
Lâm Úc nhìn bóng lưng vai rộng eo hẹp của người đàn ông, đại não chết máy hết một giây mới nhận ra có gì đó không đúng.
Khoan, chờ đã... sao mình lại cùng hắn trở về?. Đam Mỹ Cổ Đại
Tiểu tinh linh mất tích từ lúc Lâm Úc bị Hoắc Vọng bắt đi bỗng xuất hiện: 【Úc Úc! Úc Úc! Chúng ta mau đi thôi!】
【Không thích! Không cần sát thần!】
【 Sợ quá! Mau đi thôi!】
【 Úc Úc! Úc Úc!】
Lâm Úc khó khăn phân tích thông tin quan trọng từ ngôn ngữ rời rạc của chúng – Các tinh linh đang sợ Hoắc Vọng.
Dù bản thân hắn không làm gì sai nhưng sát khí trên người quá nặng, nên chỉ có thế không ngừng gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nguoi-ghet-song-lai-thanh-thuy-thu-van-nguoi-me/3325911/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.