Sau khi ý thức được Hoắc Vọng vừa nhìn cái gì, mặt Lâm Úc bỗng chốc nóng lên, may mà có lông mao che đi, nhưng cái đuôi nhỏ lại không kìm được mà nhanh chóng cuốn lên.
Đến tận khi lên giường ngủ chiếc đuôi vẫn cuốn lên không hề thả lỏng.
Lâm Úc phát hiện sau khi biến thành thụy thú thì mọi thứ xung quanh cậu trở lên rất lớn. Cậu nằm trên giường lăn lăn mấy vòng cũng chỉ chiếm một góc nhỏ.
Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa khẽ khàng rơi trên giường, gió thổi qua rèm cửa khẽ đung đưa, Lâm Úc chăm chú nhìn vào chiếc rèm, đôi mắt tròn xoe sáng lấp lánh chạy tới chạy lui theo bóng của rèm cửa, sau một hồi nghịch ngợm, chăn gối trên giường đã trở nên nhăn nhúm rối loạn.
Sau khi chơi mệt, cậu lại bị sự mềm mại của chăn bông hấp dẫn, bắt đầu ôm chiếc đuôi nhỏ rồi cuộn tròn làm ổ.
Hoắc Vọng chỉnh lại cà vạt đi vào, nhìn thấy cảnh này có chút trầm mặc.
Hắn lăn lộn trên thương trường tàn nhẫn xảo quyệt, lần đầu tiên gặp phải loại chuyện không thể khống chế này.
Giường đệm mới được gấp gọn vài phút trước, giờ đây lại chất thành một đống chồng lên.
Cảm giác được nguy hiểm, Lâm Úc dựng đôi tai tròn lên, từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy hai chiếc tai nhỏ lông xù đang được chăn bao quanh.
Hoắc Vọng trầm tư vài giây, sau đó xoay người, hắn nhanh chóng tìm một cái túi, kéo khóa, ra lệnh về phía giường: "Đến đây."
Lâm Úc không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nguoi-ghet-song-lai-thanh-thuy-thu-van-nguoi-me/3331559/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.