Xung quanh có người giơ điện thoại lên chụp ảnh hoặc quay video, nhưng vì bị trở ngại bởi người đông nên chỉ có thể giơ điện thoại lên một cách khó khăn, nỗ lực nhấc tay qua đầu mọi người để quay rõ hình ảnh trước mắt. 
Tần Thư cũng giơ điện thoại di động lên. 
Dáng người anh cao, vị trí cũng gần nên không có ai cản trở anh, hình ảnh quay được vừa rõ ràng vừa ổn định. 
Lúc ráng chiều đỏ rực dần dần tan đi cũng là lúc tiếng đàn dừng lại. 
Tống Vân Hồi đứng lên, xoay người định đi đến chỗ Tần Thư. 
Bất thình lình một trận vỗ tay nồng nhiệt vang lên. 
Tống Vân Hồi:... 
Tống Vân Hồi lui về sau một bước. 
Sau đó giống như phản ứng lại, cậu thoáng khom người xuống xem như thay lời cảm ơn, sau đó bước xuống nói tiếng 'cảm ơn' với nhân viên công tác. 
Đã lâu không được người ta vỗ tay như vậy, trong lúc nhất thời vậy mà lại có chút không quen. 
Tuy không quen nhưng động tác tiếp theo của cậu vẫn lưu loát như cũ. 
Đây là thứ đã khắc sâu vào xương cốt, bất luận là thế nào đi nữa cũng không thể quên, càng không thể thay đổi được. 
Tống Vân Hồi chuồn mất quá nhanh, nhân viên công tác chỉ vừa mới nói 'không cần cảm ơn', những lời khác còn chưa kịp nói thì đối phương đã hòa vào dòng người không thấy tăm hơi. 
Kéo Tần Thư đến chỗ ít người, Tống Vân Hồi tạm thời kéo khẩu trang xuống thở ra một hơi, ngẩng đầu lên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nguoi-ghet-cau-ta-nghi-thong-suot-roi/2554079/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.