Đám người mặt ngoài thì ai làm việc nấy nhưng kỳ thực lỗ tai đã dựng thẳng lên, dư quang nơi đuôi mắt từ đầu đến cuối đều chú ý bóng dáng của Tần Thư. 
Bọn họ thấy anh đi ra khỏi cổng lớn của đoàn làm phim, bóng dáng cao to vẫn trầm ổn trước sau như một. 
Chỉ là bước chân rời đi nhanh hơn không ít. 
Lúc Tần Thư bước ra khỏi cổng lớn, Tống Vân Hồi đã chuyển từ đứng sang ngồi xổm, cậu ngồi xổm trên mặt đất cầm một nhánh cây nhỏ chọc chọc vẽ vẽ gì đó trên lớp tuyết mỏng. 
Anh cũng ngồi xổm theo, cứ vậy nhìn đối phương chọc chọc vẽ vẽ. 
Nghe thấy động tĩnh, Tống Vân Hồi đang chìm đắm trong cảnh giới huyền diệu của hội họa bỗng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy hàng mi có vương chút bông tuyết nhỏ của Tần Thư. 
Rất dài, cũng thiên hướng lạnh lùng như tướng mạo của anh, nhưng những bông tuyết nhỏ bên trên đã trung hòa đi không ít một mảnh lạnh lẽo này. 
Trước mặt đột nhiên xuất hiện một người, Tống Vân Hồi bị dọa cho giật thót, nhánh cây nhỏ trong tay suýt chút nữa đã bị cậu bẻ gãy. 
Cậu vội vã nỗ lực che giấu 'kiệt tác' của mình. 
Nhưng không giấu được. 
Tần Thư đã nhìn thấy 'người que' trên mặt đất một cách rõ ràng. 
Là một người que đang phóng ra sóng ánh sáng. 
...Đó hẳn là sóng ánh sáng nhỉ. 
Tống Vân Hồi vò vò đầu, nói, "Trong đầu ai mà không có một vài tế bào nghệ thuật." 
Tần Thư gật đầu, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nguoi-ghet-cau-ta-nghi-thong-suot-roi/2554022/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.