Điện thoại một mảnh tối om, nguồn sáng duy nhất trong phòng cũng xám xịt xuống. 
"Tạm biệt." 
Trong không gian im lặng không chút tiếng động, Chung Hứa chậm rãi đặt điện thoại lên trên bàn. 
Cảm giác đau đầu càng lúc càng yếu, chất cồn xuống bụng khiến thân thể càng lúc càng vô lực. 
Có một thanh âm nói với hắn, không thể tiếp tục uống nữa. 
Đầu óc dần dần trở nên hỗn loạn, hắn không biệt được đây là thanh âm của mình hay là của người khác. 
Là gì đều không quan trọng. 
Không thể tiếp tục tin tưởng bất kỳ thanh âm nào nữa, hắn chỉ tuân theo bản năng của mình mà làm việc. 
Dù rằng thân thể đã không còn sức, hắn vẫn gắng gượng ngồi dậy, thân thể nghiêng ngả về phía trước, đủ để lấy bình rượu trên bàn qua. 
"......" 
Nương theo động tác của hắn, có thứ gì đó dường như đứt đoạn trong vô hình. 
Giống như một sợi dây kéo căng, cho dù sức chịu đựng có lớn hơn nữa, chỉ cần đồ vật trên đó gắng gượng tiến lên phía trước, bất luận thế nào cũng chỉ có thể đứt đoạn. 
Trong nháy mắt. 
Cảm giác đau đầu biến mất, chất cồn chiếm cứ đầu óc hắn. 
Chung Hứa bỏ mặc bản thân trầm luân. 
"......" 
Trong gian phòng rộng rãi, tiếng bình rượu rơi trên thảm vang lên rồi lại im bặt. 
Đêm đó, trong lúc lâng lâng, Chung Hứa nhớ lại rất nhiều chuyện ngày trước. 
Có bản thân hắn, có cả Tống Vân Hồi. 
Những chuyện này đã qua rất lâu, cũng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nguoi-ghet-cau-ta-nghi-thong-suot-roi/2554020/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.