Lăng Vĩ Dạ đã thật sự rời đi? Hay anh chỉ đang cố tránh mặt một lúcđể xem cô diễn xong vở kịch này, một kịch bản hoàn hảo nhưng liệu nó đãhoàn chỉnh? Tại sao Trân Trân cảm thấy vô vị quá!.
Côchoàng tay ôm lấy thân thể mình, bước chân chậm rãi sải dài trên conđường đông đúc, Bảo Trân đi được một đoạn, bỗng đầu choáng váng, cô mấtthăng bằng, xiêu quẹo, chân bủn rủn đứng không vững nữa.
Bịch
Không gian trước mắt hoàn toàn được bao phủ bằng màu đen, một màu đen huyềnbí, lạnh lẽo và đáng ghét. Trân ghét màu đen, thật sự rất ghét nó.
Lúc Liễu Bảo Trân tỉnh dậy đã thấy Trần Thiên My, Lý Chử Thiên bên cạnh,hai người họ nắm lấy tay cô, Thiên My nước mắt lã chã, lời nói bị nghẹnlại nơi cổ họng:
- Sao chị lại ra nông nỗi này chứ?.
Liễu Bảo Trân nâng tay, cô định lau đi những giọt nước mắt nóng hổi lăn vòng trên má My, nhưng đôi tay Trân dừng lại giữa khoảng không, và ánh mắtcô chú ý ra ngoài phía cửa. Một bóng hình cao lớn vừa mở cửa bước vào,hắn nhìn cô đầy lo lắng. Bảo Trân liền đổi tư thế, tay nhẹ nhàng muốnlau đi nước mắt My đã đổi sang cái chỉ tay khó chịu:
- Cô là ai nữa vậy?,
Trần Thiên My tròn mắt kinh ngạc, cô nhìn Bảo Trân chằm chằm, lòng đau nhói, rồi òa lên khóc:
- Cả Tiểu My mà chị cũng quên sao?.
Lý Chử Thiên đứng bên cạnh, cậu kéo Thiên My đứng dậy lau nước mắt cho cô, trấn an:
- Trân Trân mới xảy ra tai nạn không may, chúng ta không được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nguoi-chi-yeu-em/1536659/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.