Đúng như lời của Dương Thiên Hải.
Mới sáng sớm tinh mơ, Liễu Bảo Trân còn say ke chưa muốn rời giường đã bịhắn giật ngược dậy. Cô quờ quạng, khuôn mặt mơ màng, mắt lim dim khônghiểu vấn đề. Giọng cô ngáy ngủ:
- Chưa ngủ đã mà.
Hải quấn lấy cô trong chiếc trăng ấm áp, hắn vác cô lên vai. Trân Trân tỉnh táo ngay lập tức, tay đấm vào sau lưng hắn:
- Anh định đưa em đi đâu.
- Đi tiệc.
Dương Thiên Hải trả lời một cách bình thản, đôi chân dài vững chắc của hắnvẫn tiếp tục rảo bước. Còn Bảo Trân thì không ngừng ra sức vùng vẫy, côhét:
- Em đang thỏa thân.
Tiếng la của cô khiến hắn dừng lại, vì cô bị vác trên vai nên không thể nhìn thấyđược những gì hiện diện phía trước. Thấy Hải dừng lại, cô cũng thở phàomột hơi, chưa kịp vui mừng thì giọng nói trầm ổn sau lưng vang lên làmcả da đầu ngứa ngáy, tóc cô dựng đứng:
- Có phải Liễu Bảo Trân trong truyền thuyết không? Vợ cậu định không mặc gì đi sao?.
Giọng nói này lạ quá! Bảo Trân hoàn toàn không quen biết hắn, phải làm saođây? Nhục mặt quá! Mất hình tượng người con gái nết na, kín đáo của Trân rồi.
Cô nghe thấy tiếng cười của Thiên Hải, chút pha trò hắn nói:
- Ừ, vợ tôi là người rất ưa mát mẻ, cô ấy có sở thích khác người lắm. Đã làm cậu hoảng hốt.
Người kia lại đáp:
- Không sao, dù sao thì tôi đây cũng có ý định chiêm ngưỡng người con gái trong truyền thuyết, có thể nắm giữ cả trái tim của Thiên Thần Sa Ngã.Chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nguoi-chi-yeu-em/1536660/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.